Têm chiều vào nỗi nhớ

(VNBĐ – Thơ).

Muốn mượn tháng Giêng sợi nắng non để căng một tấm buồm
Ngày nào em giặt phơi trên vách mùa thu cũ
Gió cong mình cuộn tròn trong khay nhớ
Em cúi nhặt phiến lá mùa hong mãi chưa khô

Muốn về lại vòm sông để thương mãi con đò
Buổi em đi qua còn thơm dấu cỏ
Tôi đem về cất vào trong trí nhớ
Để rồi thương mãi một làn hương

Biết giờ đây đã bạc dấu con đường
Vẫn muốn nói một lời thương chưa trọn
Lại sợ trên sông cánh lục bình trôi nhạt tím
Gió cứ têm vào chiều nỗi nhớ mồ côi.

NGUYỄN THỊ THANH

(Văn nghệ Bình Định số 107 tháng 3.2022)

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Thơ dự thi của Lê Văn Hiếu

Ta lăn lóc đứng ngồi
Ta lên rừng xuống bể
Nay ta chín – ta vẫn là hạt gạo
Vẫn đăm đắm cánh đồng chiều
Vẫn thương câu hát gánh qua sông…

Mê Cung

Giây phút Minh nhận ra trái tim của mình cũng là một mê cung là khi cậu nhìn vào mắt người con trai đó. Bộ dạng nó áp sát vào người cậu như muốn tìm kiếm ở đó một sự chở che, nương náu và an ổn…