Truyện ngắn dự thi

Êm như nước chảy

Cả trăm năm qua, họ Trương ở Mật Thiện luôn nổi tiếng hơn họ Hồ của Dương Tây. Vì thế, người họ Hồ luôn đố kỵ, cứ được dịp là tìm cách hạ bệ họ Trương…

Hai dòng chảy

Căn gác trọ buổi sáng im lìm như bỏ hoang, các cô gái đã ngủ vùi. Lý tựa cằm lên khung cửa sổ, hướng về dãy núi xa. Nỗi nhớ khẽ khàng, chậm chạp gặm mòn…

Phượng hoàng trên đỉnh Phương Mai

Tôi bảo phải đi tìm phượng hoàng trên đỉnh Phương Mai. Mẹ lắc đầu. Mẹ chôn giấu giấc mơ trong hình hài tôi, còn giấc mơ của tôi đã bay theo cánh phượng hoàng về phương Nam.

Nghi lễ ánh trăng

Những trang báo rầm rộ đưa tin về vụ cháy cửa hàng đồ gỗ vào buổi lưng lửng tối, ven con đường giáp dòng sông lạc loài chảy qua thành phố bụi. Ơn trời không có thiệt hại nào về người…

Tháp cổ đổ bóng

Người canh tháp mơ ngủ, ú ớ gọi tên ai đó. Ông Tám thở dài. Đang thanh niên khỏe mạnh, tương lai rạng ngời, sau một đêm bỗng thành ngớ ngẩn. Người làng đồn nó bị đức vua và hoàng hậu quở trách…

Một áng phù vân

Con thuyền nhỏ mái vòm nhẹ trôi trên dòng sông Côn, xuôi dần về phía Đông. Đất trời Giêng Hai, xuân vẫn còn xuân lắm. Ông đò hứng cảnh sông nước, đứng thẳng người mà ngâm mấy câu ca…

Trắng giấc Diêm Vân

Những cơn mưa trôi dài trong ký ức của Vũ. Cơn mưa xứ biển thoáng chốc ồn ào, thoáng chốc giằng xé, rồi day dứt, gặm nhấm. Muối cứ rỉ ra rồi tan đi, ngấm vào lênh loang nước…

Tường thành mặt trời

Tôi siết tay Xuyến, chạy giữa biển, trong khi nghĩ về căn phòng có mùi nhang khói thấm vào ga giường. Cái sân sáng như sân khấu. Má ở đó, cha ở đó, Lam và mọi người ở đó. Chỉ có tôi là khán giả…

Chuông chùa vọng gió rừng dương

Mất hơn một ngày đường trên tàu để anh về lại vùng giáp ranh năm xưa. Lúc ngồi trên tàu, bao hình dung cứ chấp chới trong ý nghĩ. Gió Bấc cuối mùa từng đợt chao động những vân sóng ký ức…

Hoa và nàng

Đối lập với sự nóng nảy của sếp tổng, thái độ của nàng vẫn điềm nhiên chẳng chút suy suyển. Nàng nhìn hắn rất lâu, lâu đến độ kẻ vốn đang kích động như con bò tót hiếu chiến…

Ký ức màu khói

Những vệt nắng cuối ngày vẫn còn vương vấn trên bờ vai gầy guộc của bà. Xa xa, dãy Trường Sơn chìm dần trong sắc tím mơ màng,…

Mưa về tháp cổ

Mẹ từng nói tháp cũng biết buồn. Chỉ là nó không thể nói ra. Dáng đứng trầm mặc suốt nghìn năm là minh chứng rõ nhất cho nỗi buồn miên mải đã ngấm sâu vào lòng tháp…

Anh hùng, gió chướng và con nước

Nguyễn Huệ trở về khi toàn thân ướt đẫm. Khuôn ngực vạm vỡ đầy những vết sẹo hiện ra dưới ánh trăng khi tỏ khi mờ. Năm ấy, Nguyễn Huệ ba mươi mốt tuổi…

Nắng xuân nồng ấm

Đó là một buổi chiều, tôi có thư. Chần chừ không nhận vì sợ nhầm. Không nhầm đâu cô, thư gửi từ trại giam đó – chị đưa thư quả quyết…

Những đứa trẻ sinh ra từ khuông nhạc

Mi hướng ánh mắt về phía bầu trời trong veo, xanh như mặt nước biển và bắt đầu cất tiếng hát. Biển rẽ sóng, tạo thành một khuông nhạc với năm dòng kẻ lấp lánh ánh vàng…

Êm như nước chảy

Cả trăm năm qua, họ Trương ở Mật Thiện luôn nổi tiếng hơn họ Hồ của Dương Tây. Vì thế, người họ Hồ luôn đố kỵ, cứ được dịp là tìm cách hạ bệ họ Trương…

Hai dòng chảy

Căn gác trọ buổi sáng im lìm như bỏ hoang, các cô gái đã ngủ vùi. Lý tựa cằm lên khung cửa sổ, hướng về dãy núi xa. Nỗi nhớ khẽ khàng, chậm chạp gặm mòn…

Phượng hoàng trên đỉnh Phương Mai

Tôi bảo phải đi tìm phượng hoàng trên đỉnh Phương Mai. Mẹ lắc đầu. Mẹ chôn giấu giấc mơ trong hình hài tôi, còn giấc mơ của tôi đã bay theo cánh phượng hoàng về phương Nam.

Nghi lễ ánh trăng

Những trang báo rầm rộ đưa tin về vụ cháy cửa hàng đồ gỗ vào buổi lưng lửng tối, ven con đường giáp dòng sông lạc loài chảy qua thành phố bụi. Ơn trời không có thiệt hại nào về người…

Tháp cổ đổ bóng

Người canh tháp mơ ngủ, ú ớ gọi tên ai đó. Ông Tám thở dài. Đang thanh niên khỏe mạnh, tương lai rạng ngời, sau một đêm bỗng thành ngớ ngẩn. Người làng đồn nó bị đức vua và hoàng hậu quở trách…

Một áng phù vân

Con thuyền nhỏ mái vòm nhẹ trôi trên dòng sông Côn, xuôi dần về phía Đông. Đất trời Giêng Hai, xuân vẫn còn xuân lắm. Ông đò hứng cảnh sông nước, đứng thẳng người mà ngâm mấy câu ca…

Trắng giấc Diêm Vân

Những cơn mưa trôi dài trong ký ức của Vũ. Cơn mưa xứ biển thoáng chốc ồn ào, thoáng chốc giằng xé, rồi day dứt, gặm nhấm. Muối cứ rỉ ra rồi tan đi, ngấm vào lênh loang nước…

Tường thành mặt trời

Tôi siết tay Xuyến, chạy giữa biển, trong khi nghĩ về căn phòng có mùi nhang khói thấm vào ga giường. Cái sân sáng như sân khấu. Má ở đó, cha ở đó, Lam và mọi người ở đó. Chỉ có tôi là khán giả…

Chuông chùa vọng gió rừng dương

Mất hơn một ngày đường trên tàu để anh về lại vùng giáp ranh năm xưa. Lúc ngồi trên tàu, bao hình dung cứ chấp chới trong ý nghĩ. Gió Bấc cuối mùa từng đợt chao động những vân sóng ký ức…

Hoa và nàng

Đối lập với sự nóng nảy của sếp tổng, thái độ của nàng vẫn điềm nhiên chẳng chút suy suyển. Nàng nhìn hắn rất lâu, lâu đến độ kẻ vốn đang kích động như con bò tót hiếu chiến…

Ký ức màu khói

Những vệt nắng cuối ngày vẫn còn vương vấn trên bờ vai gầy guộc của bà. Xa xa, dãy Trường Sơn chìm dần trong sắc tím mơ màng,…

Mưa về tháp cổ

Mẹ từng nói tháp cũng biết buồn. Chỉ là nó không thể nói ra. Dáng đứng trầm mặc suốt nghìn năm là minh chứng rõ nhất cho nỗi buồn miên mải đã ngấm sâu vào lòng tháp…

Anh hùng, gió chướng và con nước

Nguyễn Huệ trở về khi toàn thân ướt đẫm. Khuôn ngực vạm vỡ đầy những vết sẹo hiện ra dưới ánh trăng khi tỏ khi mờ. Năm ấy, Nguyễn Huệ ba mươi mốt tuổi…

Nắng xuân nồng ấm

Đó là một buổi chiều, tôi có thư. Chần chừ không nhận vì sợ nhầm. Không nhầm đâu cô, thư gửi từ trại giam đó – chị đưa thư quả quyết…

Những đứa trẻ sinh ra từ khuông nhạc

Mi hướng ánh mắt về phía bầu trời trong veo, xanh như mặt nước biển và bắt đầu cất tiếng hát. Biển rẽ sóng, tạo thành một khuông nhạc với năm dòng kẻ lấp lánh ánh vàng…