Thơ

Bóng cha

Trên cánh đồng…
tuổi ấu thơ cha chở tôi đi
bạt ngàn cỏ xanh, bạt ngàn mây trắng
cha bảo sống phải biết nhìn trời đất

Giấc mơ phai

Vẫn còn đó một mái nhà bình dị
từng chiều nghé ọ gọi hoàng hôn
cha úp lại nỗi buồn trên từng viên ngói vỡ
thời gian đã phủ bóng mờ

Ngày cha không còn nữa

Con muộn màng cầm lấy đôi bàn tay
khi cha không còn nữa
ánh mắt dịu hiền cha giấu niềm chất chứa
đã không còn
trong cái vuốt mắt chiều nay

Biết ơn

Nghìn năm màu nắng non xanh
bao nhiêu chớp mắt đã thành biển dâu
đời mình cạn, đời mình sâu
biết ơn mây trắng dang đầu hồn nhiên

Giếng làng

Nhà tôi ở cạnh giếng làng
Giếng khơi kể cũng đã ngàn năm non
Thuở em mười sáu trăng tròn
Gánh đầy ắp tiếng cười giòn rất duyên

Ký ức tháng Mười

Tháng Mười
và những cơn mưa
đồng xa, nghiêng ngả lúa chưa kịp vàng
Bàn chân, mím xuống đường làng
mẹ ta gặt vội, những ràng nước mưa!

Mặc cả

Anh có bán anh không?
Em muốn mua bằng tình yêu và nỗi nhớ
Bằng nghìn lẻ một đêm trăn trở
Bằng giấc mơ đẫm ướt tên người.

Thăm mẹ

Tình Giang nắng
Tình Giang mưa
mẹ trong sương sớm về trưa nghẹn ngào

Tình Giang

Dưới chân dãy núi Tình Giang
làng tôi tựa lưng ngắm nhìn Tháp Bạc
sông Tranh chảy giáp ranh Phước Nghĩa
tây giáp mộ Lê Công Miễn danh nhân

Khúc tráng ca ngược về phía núi

Trôi ngược về phía núi đồi Gia Lai
phía đất đỏ bazan gọi màu xanh cây trái
phía gom nước, phù sa cho đồng bằng trù phú
phía chim yến rộn ràng về làm tổ trên đồi cao

Em, hoa và tôi

Một chiều như vướng bùa mê
Em và hoa bưởi nghiêng về mùa xa
Mộc miên cũng vội bung hoa
Để tôi và cội tre già ngẩn ngơ.

Chiều Tây Nguyên

Chiều về đâu đó chiều ơi
Mà nghe nhịp bước bồi hồi tiếng chiêng
Nắng vàng níu gót chân nghiêng
Người đi như trốn khỏi miền hoang vu

Sau bão

ập hồ dâng sông suối đỏ phù sa
rừng xơ xác lá
những trụ đèn gục ngã
anh như người tiền sử
không buồn vui đi hái lượm tin người

Sinh nhật mùa đông

Như que kem tan nơi đầu lưỡi
ngày sinh em mang gió Đông về
thổi dọc đường nụ hôn giá buốt

Chiêm bao

Những nhân vật từ sân khấu bước ra
Khác hơn những gì tôi viết
Bọn gian thần cũng có khi biết khóc
Người trung lương khoảnh khắc cũng đớn hèn!

Bóng cha

Trên cánh đồng…
tuổi ấu thơ cha chở tôi đi
bạt ngàn cỏ xanh, bạt ngàn mây trắng
cha bảo sống phải biết nhìn trời đất

Giấc mơ phai

Vẫn còn đó một mái nhà bình dị
từng chiều nghé ọ gọi hoàng hôn
cha úp lại nỗi buồn trên từng viên ngói vỡ
thời gian đã phủ bóng mờ

Ngày cha không còn nữa

Con muộn màng cầm lấy đôi bàn tay
khi cha không còn nữa
ánh mắt dịu hiền cha giấu niềm chất chứa
đã không còn
trong cái vuốt mắt chiều nay

Biết ơn

Nghìn năm màu nắng non xanh
bao nhiêu chớp mắt đã thành biển dâu
đời mình cạn, đời mình sâu
biết ơn mây trắng dang đầu hồn nhiên

Giếng làng

Nhà tôi ở cạnh giếng làng
Giếng khơi kể cũng đã ngàn năm non
Thuở em mười sáu trăng tròn
Gánh đầy ắp tiếng cười giòn rất duyên

Ký ức tháng Mười

Tháng Mười
và những cơn mưa
đồng xa, nghiêng ngả lúa chưa kịp vàng
Bàn chân, mím xuống đường làng
mẹ ta gặt vội, những ràng nước mưa!

Mặc cả

Anh có bán anh không?
Em muốn mua bằng tình yêu và nỗi nhớ
Bằng nghìn lẻ một đêm trăn trở
Bằng giấc mơ đẫm ướt tên người.

Thăm mẹ

Tình Giang nắng
Tình Giang mưa
mẹ trong sương sớm về trưa nghẹn ngào

Tình Giang

Dưới chân dãy núi Tình Giang
làng tôi tựa lưng ngắm nhìn Tháp Bạc
sông Tranh chảy giáp ranh Phước Nghĩa
tây giáp mộ Lê Công Miễn danh nhân

Khúc tráng ca ngược về phía núi

Trôi ngược về phía núi đồi Gia Lai
phía đất đỏ bazan gọi màu xanh cây trái
phía gom nước, phù sa cho đồng bằng trù phú
phía chim yến rộn ràng về làm tổ trên đồi cao

Em, hoa và tôi

Một chiều như vướng bùa mê
Em và hoa bưởi nghiêng về mùa xa
Mộc miên cũng vội bung hoa
Để tôi và cội tre già ngẩn ngơ.

Chiều Tây Nguyên

Chiều về đâu đó chiều ơi
Mà nghe nhịp bước bồi hồi tiếng chiêng
Nắng vàng níu gót chân nghiêng
Người đi như trốn khỏi miền hoang vu

Sau bão

ập hồ dâng sông suối đỏ phù sa
rừng xơ xác lá
những trụ đèn gục ngã
anh như người tiền sử
không buồn vui đi hái lượm tin người

Sinh nhật mùa đông

Như que kem tan nơi đầu lưỡi
ngày sinh em mang gió Đông về
thổi dọc đường nụ hôn giá buốt

Chiêm bao

Những nhân vật từ sân khấu bước ra
Khác hơn những gì tôi viết
Bọn gian thần cũng có khi biết khóc
Người trung lương khoảnh khắc cũng đớn hèn!