Thương con cá nục
Cá nục – thứ cá bình dân nhất lại là sản vật mà đại dương ưu ái cho dải đất miền Trung này. Nó bình dị đến mức như chỉ được dành cho những người nghèo…
Cá nục – thứ cá bình dân nhất lại là sản vật mà đại dương ưu ái cho dải đất miền Trung này. Nó bình dị đến mức như chỉ được dành cho những người nghèo…
Một chiều thu. Em lướt mắt trên tấm thảm xanh rờn ngoài đồng bãi. Chợt thấy những gì của chúng mình ở đấy vẫn vẹn nguyên… Mùa này quê mình rất thơm.
(VNBĐ – Tản văn). Có lần dự một hội thảo tâm lý về đề tài gì đó liên quan đến sự trưởng thành, tôi nhớ thầy báo cáo có hỏi: bạn có bao giờ thấy con chim nào đến tuổi rời khỏi tổ mà quay
(VNBĐ – Tản văn). Chúng tôi đang làm việc trong một văn phòng đại diện, chuyên môn chủ yếu là “quan hệ” với các tỉnh. Buổi sáng nọ, có khách ghé thăm. Tôi rủ chị đồng nghiệp cùng đi “tiếp khách”, bởi đối tác này
(VNBĐ – Tản văn). 1. Dù chưa một lần ngắm hoa, nhiều người vẫn nghe danh loài hoa nổi tiếng trong văn chương, nghệ thuật về vẻ đẹp mong manh, “sớm nở tối tàn”, liên tưởng những “hồng nhan bạc mệnh” trong đời. Rồi đâu
(VNBĐ – Tản văn). Tôi vẫn nhớ con đường về ngập nắng, tưởng như mình đâu bỏ tất cả để ra đi. Ngày qua ngày, tháng qua tháng cứ như chưa từng chạm đến nỗi buồn, mùa vội vã ùa vào cuốn đi tất cả.
(VNBĐ – Tản văn). Có con cháu ở Sài Gòn, mấy ngày qua, ba má tôi lại thắc thỏm khi đây là nơi xuất hiện ca bệnh Covid 19 mới. Loáng thoáng nghe giọng má đang điện hỏi thăm con dâu tình hình công việc,
(VNBĐ – Tản văn). Trong cơn mưa ấm Giêng hai, tôi chợt nghe thấy tiếng cựa mình của những chiếc nụ biêng biếc tím. Khẽ khàng và run rẩy, những cánh hoa xoan chầm chậm nở một màu tím mỏng manh. Tôi ngồi dưới mưa
(VNBĐ – Tản văn). Hầu hết người miền Trung đều thích bánh tráng. Ăn quanh năm như dân Tây ăn bánh mì vậy! Bánh tráng có thể xếp hàng lương thực thứ hai, sau gạo. Giỗ quải, tiệc tùng mà mỗi bàn không có vài
(VNBĐ – Tản văn). Điển cố văn học kể rằng, thời Tam Quốc, mẹ của Mạnh Tông thèm ăn măng quá mới nói với con trai. Mạnh Tông thương chìu mẹ hết mực nhưng lúc bấy giờ là mùa đông, măng không mọc lên được.
(VNBĐ – Tản văn). Dạo trước mẹ có cho tôi cái lò nướng cũ, mà lâu lắm rồi chỉ dùng để cất chìa khóa hoặc tiền lẻ thôi. Cho đến một hôm thấy nó cồng kềnh ngứa mắt thế là mang vứt ra nhà tôi
(VNBĐ – Tản văn). Có những ngày mưa lạnh âm u chỉ muốn ngồi lì ở ghế sofa, ôm cốc cà phê nóng, đọc linh tinh hoặc nghe mấy bản nhạc jazz của cô ca sĩ quen thuộc. Giờ mới hiểu vì sao Trịnh Công
Cá nục – thứ cá bình dân nhất lại là sản vật mà đại dương ưu ái cho dải đất miền Trung này. Nó bình dị đến mức như chỉ được dành cho những người nghèo…
Một chiều thu. Em lướt mắt trên tấm thảm xanh rờn ngoài đồng bãi. Chợt thấy những gì của chúng mình ở đấy vẫn vẹn nguyên… Mùa này quê mình rất thơm.
(VNBĐ – Tản văn). Có lần dự một hội thảo tâm lý về đề tài gì đó liên quan đến sự trưởng thành, tôi nhớ thầy báo cáo có hỏi: bạn có bao giờ thấy con chim nào đến tuổi rời khỏi tổ mà quay
(VNBĐ – Tản văn). Chúng tôi đang làm việc trong một văn phòng đại diện, chuyên môn chủ yếu là “quan hệ” với các tỉnh. Buổi sáng nọ, có khách ghé thăm. Tôi rủ chị đồng nghiệp cùng đi “tiếp khách”, bởi đối tác này
(VNBĐ – Tản văn). 1. Dù chưa một lần ngắm hoa, nhiều người vẫn nghe danh loài hoa nổi tiếng trong văn chương, nghệ thuật về vẻ đẹp mong manh, “sớm nở tối tàn”, liên tưởng những “hồng nhan bạc mệnh” trong đời. Rồi đâu
(VNBĐ – Tản văn). Tôi vẫn nhớ con đường về ngập nắng, tưởng như mình đâu bỏ tất cả để ra đi. Ngày qua ngày, tháng qua tháng cứ như chưa từng chạm đến nỗi buồn, mùa vội vã ùa vào cuốn đi tất cả.
(VNBĐ – Tản văn). Có con cháu ở Sài Gòn, mấy ngày qua, ba má tôi lại thắc thỏm khi đây là nơi xuất hiện ca bệnh Covid 19 mới. Loáng thoáng nghe giọng má đang điện hỏi thăm con dâu tình hình công việc,
(VNBĐ – Tản văn). Trong cơn mưa ấm Giêng hai, tôi chợt nghe thấy tiếng cựa mình của những chiếc nụ biêng biếc tím. Khẽ khàng và run rẩy, những cánh hoa xoan chầm chậm nở một màu tím mỏng manh. Tôi ngồi dưới mưa
(VNBĐ – Tản văn). Hầu hết người miền Trung đều thích bánh tráng. Ăn quanh năm như dân Tây ăn bánh mì vậy! Bánh tráng có thể xếp hàng lương thực thứ hai, sau gạo. Giỗ quải, tiệc tùng mà mỗi bàn không có vài
(VNBĐ – Tản văn). Điển cố văn học kể rằng, thời Tam Quốc, mẹ của Mạnh Tông thèm ăn măng quá mới nói với con trai. Mạnh Tông thương chìu mẹ hết mực nhưng lúc bấy giờ là mùa đông, măng không mọc lên được.
(VNBĐ – Tản văn). Dạo trước mẹ có cho tôi cái lò nướng cũ, mà lâu lắm rồi chỉ dùng để cất chìa khóa hoặc tiền lẻ thôi. Cho đến một hôm thấy nó cồng kềnh ngứa mắt thế là mang vứt ra nhà tôi
(VNBĐ – Tản văn). Có những ngày mưa lạnh âm u chỉ muốn ngồi lì ở ghế sofa, ôm cốc cà phê nóng, đọc linh tinh hoặc nghe mấy bản nhạc jazz của cô ca sĩ quen thuộc. Giờ mới hiểu vì sao Trịnh Công
TẠP CHÍ VĂN NGHỆ BÌNH ĐỊNH ĐIỆN TỬ
CƠ QUAN CHỦ QUẢN: HỘI VĂN HỌC NGHỆ THUẬT BÌNH ĐỊNH
Tổng biên tập: Trần Quang Khanh
Giấy phép hoạt động tạp chí in và tạp chí điện tử số 17/GP-BTTTT của Bộ Thông tin và Truyền thông cấp ngày 13.01.2023
Tòa soạn: 103 Phan Bội Châu, thành phố Quy Nhơn – Bình Định
Điện thoại:02563.822167 – 02563.822187
Email: vannghebinhdinhdientu@gmail.com
Bản quyền thuộc về tạp chí Văn nghệ Bình Định