Lửa tháp
Nàng không biết mình phải bắt đầu từ đâu trên hành trình này. Đọng lại trong ký ức chỉ là một đốm đỏ nhói lên giữa chiều mù sương…
Nàng không biết mình phải bắt đầu từ đâu trên hành trình này. Đọng lại trong ký ức chỉ là một đốm đỏ nhói lên giữa chiều mù sương…
Kiểm tra lại những bức ảnh mình đã chụp lần nữa, gã cẩn thận bỏ máy ảnh vào ba lô. Vậy là hết một ngày gã quần thảo nơi đây để có thể chụp những bức ảnh chân thực nhất…
Tôi là đàn bà xấu. Người ta bảo đàn bà xấu không được nhận quà. Từ bé tôi đã buồn não ruột về chuyện dung nhan thua kém đàn bà trong thiên hạ…
Ngân thấy rõ ràng là dù không sống ở Bình Định, nhưng anh là dân nẫu chính gốc. Nẫu trong tính cách, tâm hồn. Là mầm xanh nẩy lên từ hạt giống nuôi từ nước lành sông Côn…
A Lếnh đi. Đêm bị gió bẻ nham nhở, hòn đá kê một chân kiềng gãy, mỏi tê dại, mắt Mẩy đỏ khé. Sương trắng như đàn bà đốt củi ướt hong váy ngày mưa…
Kinh đô Phật Thệ, nước Chiêm Thành vào một đêm mưa gió giữa năm 1043. Cơn mưa rào xối xả trút nước lên những đền tháp bằng gạch đỏ, uy nghi, sừng sững. Trời tối đen như mực…
Tôi bắt đầu có thiện cảm với bác Bảy từ hôm nghe lỏm câu chuyện thâm cung bí sử giữa hai ông bạn già. Té ra, đây là mối quan hệ đúng chất bằng hữu thâm tình…
Một người phụ nữ nằm bất động trên giường bệnh, bà ta có một cuộc sống đáng kính khi còn tại thế, giờ đang yên nghỉ vĩnh viễn…
Gã đỗ xe khuất trong bóng đám cọ, tháo giày, nới lỏng thắt lưng và hạ lưng ghế ngồi cho thoải mái. Lúc này nàng mới để ý chiếc xe tải nhỏ chỉ có hai ghế ngồi…
Phan và nàng đã từng đến Hoàng Thành cùng nhau, rất nhiều năm về trước. Dạo đó hình như cũng là mùa xuân, màn mưa phùn mỏng manh giăng mắc…
Gác chắn tàu ở ngoại ô thị trấn trong ánh chiều tà, ba đứa bé cất giọng ríu rít như những chú chim nhỏ và sắc màu của những quả cam rực rỡ bay tung tóe xuống đó…
Trận mưa đầu mùa ầm ào trút xuống thoáng chốc đã ngớt hạt. Trăng khẽ khàng đu đưa, tràn qua cửa sổ một vũng lỏng lảnh. Nàng khoác chiếc váy mỏng, tóc buông xõa…
Con sông vẫn mênh mông chảy về cửa biển, một dòng trôi lờ lững ngang qua biết bao nhiêu bờ bãi, làng xóm, mỗi nơi kể về những phận người khác nhau…
Tơ rất đáng yêu. Chị thích ngồi một mình ngắm con bé lúc nó vừa làm công việc lặt vặt trong nhà vừa tủm tỉm cười và lắc lắc theo điệu nhạc…
Nàng trở về với xứ mưa. Những ngón tay vẫn trong suốt soi chiếu một bình minh hoang lạnh. Nàng nhìn qua kẽ tay, những tán cây xanh xao cúi đầu thiêm thiếp…
Nàng không biết mình phải bắt đầu từ đâu trên hành trình này. Đọng lại trong ký ức chỉ là một đốm đỏ nhói lên giữa chiều mù sương…
Kiểm tra lại những bức ảnh mình đã chụp lần nữa, gã cẩn thận bỏ máy ảnh vào ba lô. Vậy là hết một ngày gã quần thảo nơi đây để có thể chụp những bức ảnh chân thực nhất…
Tôi là đàn bà xấu. Người ta bảo đàn bà xấu không được nhận quà. Từ bé tôi đã buồn não ruột về chuyện dung nhan thua kém đàn bà trong thiên hạ…
Ngân thấy rõ ràng là dù không sống ở Bình Định, nhưng anh là dân nẫu chính gốc. Nẫu trong tính cách, tâm hồn. Là mầm xanh nẩy lên từ hạt giống nuôi từ nước lành sông Côn…
A Lếnh đi. Đêm bị gió bẻ nham nhở, hòn đá kê một chân kiềng gãy, mỏi tê dại, mắt Mẩy đỏ khé. Sương trắng như đàn bà đốt củi ướt hong váy ngày mưa…
Kinh đô Phật Thệ, nước Chiêm Thành vào một đêm mưa gió giữa năm 1043. Cơn mưa rào xối xả trút nước lên những đền tháp bằng gạch đỏ, uy nghi, sừng sững. Trời tối đen như mực…
Tôi bắt đầu có thiện cảm với bác Bảy từ hôm nghe lỏm câu chuyện thâm cung bí sử giữa hai ông bạn già. Té ra, đây là mối quan hệ đúng chất bằng hữu thâm tình…
Một người phụ nữ nằm bất động trên giường bệnh, bà ta có một cuộc sống đáng kính khi còn tại thế, giờ đang yên nghỉ vĩnh viễn…
Gã đỗ xe khuất trong bóng đám cọ, tháo giày, nới lỏng thắt lưng và hạ lưng ghế ngồi cho thoải mái. Lúc này nàng mới để ý chiếc xe tải nhỏ chỉ có hai ghế ngồi…
Phan và nàng đã từng đến Hoàng Thành cùng nhau, rất nhiều năm về trước. Dạo đó hình như cũng là mùa xuân, màn mưa phùn mỏng manh giăng mắc…
Gác chắn tàu ở ngoại ô thị trấn trong ánh chiều tà, ba đứa bé cất giọng ríu rít như những chú chim nhỏ và sắc màu của những quả cam rực rỡ bay tung tóe xuống đó…
Trận mưa đầu mùa ầm ào trút xuống thoáng chốc đã ngớt hạt. Trăng khẽ khàng đu đưa, tràn qua cửa sổ một vũng lỏng lảnh. Nàng khoác chiếc váy mỏng, tóc buông xõa…
Con sông vẫn mênh mông chảy về cửa biển, một dòng trôi lờ lững ngang qua biết bao nhiêu bờ bãi, làng xóm, mỗi nơi kể về những phận người khác nhau…
Tơ rất đáng yêu. Chị thích ngồi một mình ngắm con bé lúc nó vừa làm công việc lặt vặt trong nhà vừa tủm tỉm cười và lắc lắc theo điệu nhạc…
Nàng trở về với xứ mưa. Những ngón tay vẫn trong suốt soi chiếu một bình minh hoang lạnh. Nàng nhìn qua kẽ tay, những tán cây xanh xao cúi đầu thiêm thiếp…
TẠP CHÍ VĂN NGHỆ BÌNH ĐỊNH ĐIỆN TỬ
CƠ QUAN CHỦ QUẢN: HỘI VĂN HỌC NGHỆ THUẬT BÌNH ĐỊNH
Tổng biên tập: Trần Quang Khanh
Giấy phép hoạt động tạp chí in và tạp chí điện tử số 17/GP-BTTTT của Bộ Thông tin và Truyền thông cấp ngày 13.01.2023
Tòa soạn: 103 Phan Bội Châu, thành phố Quy Nhơn – Bình Định
Điện thoại:02563.822167 – 02563.822187
Email: vannghebinhdinhdientu@gmail.com
Bản quyền thuộc về tạp chí Văn nghệ Bình Định