Quê mẹ

(VNBĐ – Thơ).

Quê mẹ mùa thu vườn thưa nắng
Hàng cau thức đợi áo nâu phai
Bụi ớt thắp đèn chon chót đỏ
Chờ mẹ chưa nguôi tháng năm dài

Mẹ ơi dâm bụt hàng rào nở
Sương khói tháng ngày mẹ về đâu?
Con yêu quang gánh đường làng vội
Mẹ gánh tình thương gánh cơ cầu

Con nhớ nước vò trưa tháng Tám
Bóng gầy sàng sảy lúa Nàng Thơm
Con giờ cũng đã là người mẹ
Từng chan nước mắt giữa lưng cơm

Con về lạy mẹ tìm thơ dại
Ngõ vắng hao gầy lá tre rơi
Đất cũ người quen dường như lạnh
Con níu bóng trầu gọi mẹ ơi!

LÊ THỊ KIM TIẾT

(Văn nghệ Bình Định số 110+111 tháng 6+7.2022)

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Lời ru từ mặt đất

Một sớm mùa thu, khi những chiếc lá còn đang khắc khoải cựa mình giữa hàng cây tĩnh lặng, từ trong mờ ảo nhân sinh, hương hoa còn chưa thức, khẽ khàng dâng lên bầu mắt…

Xa xứ

Ngã ba Cheo Reo nhộn nhịp buổi tan tầm. Tôi lao xe vun vút, chạy trốn khỏi sự chộn rộn của một ngày mệt nhoài để về nhà. Tôi nhớ mẹ với những ngày xa quê…

Làm bạn với Mặt trời

Mặt trời là một cậu bé vui tính. Ngày thường, cậu rất thích đi khắp nơi để chơi đùa cùng mọi người. Vì có gương mặt sáng sủa, tính tình vui vẻ, nên ai cũng chào đón cậu ấy…

Trông trăng phá cỗ

Đồng xanh mặc áo trăng vàng
Lũy tre làm dáng dịu dàng khăn sương
Tưng bừng trống giục bốn phương
Ông sao, cá chép… soi đường múa lân.