Phóng sinh mùa thu

(VNBĐ – Thơ).

Tương tư gì giọt ngâu vừa rơi…
Miền trăng mù sương xưa phơi màu dang dở…
Em phóng sinh gì mùa thu yêu dấu thoáng bóng chim ngàn tha sợi gió thuyền quyên về trọ nắng chiều hồng hoang cổ tháp…

Những bậc thiền lưu dấu phiến đời lá trớt vào đêm hóa thạch cánh bèo hào hoa đời sóng…

Ai giấu phía xanh chiều hực hỡ một thu phai duyên nợ tha phương những thân phận tình cờ…

Vành đai lửa Thái Bình Dương âm âm những lằn sóng kỷ hà trôi giạt muôn tiếng thở dài bơ vơ mẫu hệ…

LÊ ÂN

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Lời ru từ mặt đất

Một sớm mùa thu, khi những chiếc lá còn đang khắc khoải cựa mình giữa hàng cây tĩnh lặng, từ trong mờ ảo nhân sinh, hương hoa còn chưa thức, khẽ khàng dâng lên bầu mắt…

Xa xứ

Ngã ba Cheo Reo nhộn nhịp buổi tan tầm. Tôi lao xe vun vút, chạy trốn khỏi sự chộn rộn của một ngày mệt nhoài để về nhà. Tôi nhớ mẹ với những ngày xa quê…

Làm bạn với Mặt trời

Mặt trời là một cậu bé vui tính. Ngày thường, cậu rất thích đi khắp nơi để chơi đùa cùng mọi người. Vì có gương mặt sáng sủa, tính tình vui vẻ, nên ai cũng chào đón cậu ấy…

Trông trăng phá cỗ

Đồng xanh mặc áo trăng vàng
Lũy tre làm dáng dịu dàng khăn sương
Tưng bừng trống giục bốn phương
Ông sao, cá chép… soi đường múa lân.