Ông cháu

(VNBĐ – Thơ).
(Viết cho Đức Tuệ)
Sáu tuổi đọc tiếng Anh
ông học theo lẩm nhẩm
cháu học thuộc rất nhanh

còn ông thì lẩm cẩm

cháu bảo: – Ông quá chậm
– Ừ, thì ông chậm mà
bởi vì ông đã già

làm sao mà bơi ngược…

cháu tung tăng đi trước
ông chầm chậm theo sau
cháu lớn lên từng bước

bóng ông ngắn lại dần.

nắng sớm trải vàng sân
chim trong vườn ríu rít
ông cháu cùng quấn quýt

nói cười thơm gió mai

phía trước – đường – rộng dài
trang đời và trang sách
trí tuệ và nhân cách

đưa cháu vào tương lai…

HOÀNG BẢO LINH

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Thấp thoáng bóng diêu bông

Diêu bông đã trở thành chiếc lá định mệnh của đời thơ Hoàng Cầm. Hơn thế, nó mở rộng biên độ ra khỏi địa hạt của mối tình côi thành biểu tượng của hạnh phúc và nỗi đau…

Bà Pelagie

Bà ấy là một người phụ nữ năm mươi tuổi, tóc trắng, có phong thái như bà hoàng. “Bà Pelagie”, họ gọi bà thế dù bà không kết hôn…

Mảnh ghép

Minh về tới ngôi nhà cũ lúc xế chiều. Tiếng sóng biển quen thuộc từ xa vọng lại nghe đến nao lòng. Lòng Minh rưng rưng xúc động…

Con viết cho cha trong một chiều lặng gió

Cha chẳng bao giờ nói về yêu thương
chỉ lặng lẽ dậy sớm hơn bình minh con biết
trước khi tiếng gà cất giọng
trước khi cánh đồng trổ chín
bàn tay cha đã nắm cả vụ mùa