Nụ cười da cam

(VNBĐ – Thơ). 

Đứa bé
Của ba mươi năm trước
Giờ gặp lại
Vẫn chỉ là đứa bé

Đứa bé
Hơn bốn mươi năm trong vòng tay mẹ
Vẫn đôi môi
Đóng đinh một nụ cười

Nụ cười
Không nụ

Nụ cười
Hằn lên khuôn mặt
Những nếp tầng ký ức
Ẩn hiện
Bàn tay quỷ dữ
Mọc
Từ phía trời Tây

Vẫn âm thanh ấy
Từ đôi môi vô cảm
Từng ngày
Lặng lẽ
Cứa vào tâm can

Nụ cười
Rực màu da cam.

LÝ THÀNH LONG

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Về nhà sớm mai

Chị ngẩng mặt lên. Lần đầu chị dùng mắt để đối diện với bà Bá. Chị nói câu từ chối bằng mắt, và cũng dùng mắt để van lơn. Đôi mắt của chị đục và mờ dần như chực chờ…

Con thuyền xuôi dòng

Một dòng sông và người con gái đang trôi. Anh cố gắng chạy theo nhưng không được. Anh muốn cô biết có người đang chạy theo mình…

Thơ dự thi của Phạm Thanh Phương

Chúng ta như những toa tàu
Kéo lê ngày tháng
Tới điểm cuối cùng mà chưa được sống
Đúng nghĩa: Một con người
Biết cho đi những gì quý giá nhất của mình…

Nhà thơ Trần Kim Hoa

Kể từ tập thơ đầu tiên “Nơi em về” đến nay, nhà thơ Trần Kim Hoa đã có hơn 30 năm nặng nợ với thơ. Thơ chị neo vào lòng người đọc bởi những chiêm nghiệm, trăn trở đầy xúc cảm…