Nơi giấu tuổi thơ tôi

(VNBĐ – Thơ). Nơi tôi lớn lên
có con đường in lằn xe thổ mộ
những con sông gầy trơ xương cát mùa khô
tháp trầm mặc nghiêng ráng chiều bóng đổ
nuôi tuổi thơ tôi
gian khổ đã từng

Làng tôi đó
bánh chưng xanh ngày Tết
củ kiệu dưa hành xác pháo đỏ đầy sân
thành quách cũ vắng dần bầy chim di trú
trống trường thành bến mộng
vỡ sông trăng

Quê tôi đó
chị gánh nắng chang bờ sông trắng
ông lái đò đưa bến vắng về đâu
gió lén mơn râu mang nỗi sầu trăng sách
sống đến bạc đầu chỉ là khách quê hương

Quê tôi đó
điêu tàn xưa nương náu
tiếng ru hời trên vỉa gạch ngàn năm
tôi quá vãng thủa nằm nôi bật khóc
vọng lại tiếng bà đưa võng đã xa xăm

Góc thành Đông cây bàng xơ lá rũ
hồn thi nhân thù tạc bóng trăng chơi
Trường Thơ Loạn quạ kêu mùa thu cũ
chén rượu Gò Sành mùa lũ nhớ dòng sông

Hai mùa con nước đục trong
xuôi dòng bến cũ chiều mong mỏng buồn
mốt mai chớp mắt về nguồn
trả quê kiểng lại một khuôn mặt gầy.

DUY PHẠM

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Bài hát của bảy giấc mơ

Bảy đêm rồi, trong giấc mơ tôi không biết hình thể nàng ra sao. Chỉ ánh mắt sâu và buồn như giai điệu của điệp khúc Gloomy Sunday ám ảnh tôi cùng với khuôn mặt màu xanh pha sắc tím…

Chái bếp vương mùi khói

Chái bếp nhỏ thôi, vách tường gạch cũ kĩ, lấm lem tro bụi, vậy mà ấm lạ. Đều đặn mỗi ngày, gà vừa cất tiếng gáy, má đã dậy nhóm lửa, ngọn lửa con nhảy tí tách, mùi khói quyện hơi sương cay sè mắt…

Thương những ngọn đồi

Cô quên hết mọi thứ trên đời bây giờ, ngoại trừ điều dường như là tuyệt đối cần thiết: đưa người phụ nữ đó trở lại những ngọn đồi khi bà còn có thể nhìn thấy chúng…

Người đàn bà dưới giếng

Duy tìm kiếm vợ thêm một thời gian nữa rồi đành bỏ cuộc. Mọi người xung quanh chẳng ai nhắc đến vợ Duy, họ dường như đã quên mất chuyện nàng từng tồn tại…