Nỗi đau Yagi

(VNBĐ – Thơ).

Đồng bào tôi đang gánh chịu nỗi đau
Bão Yagi đã mang đi tất cả
Nhà cửa tan hoang, bão dông tàn phá
Vợ mất chồng, con mất mẹ, thương tâm!

Nỗi đau này còn phải gánh bao năm?
Đời lam lũ, chất chồng thêm cay đắng
Trắng đôi tay, trắng vành khăn trắng!
Ánh mắt thẫn thờ, vô vọng mênh mông.

Những con đường chở những dòng sông
Những phố phường ngập trong biển lũ
Những thanh âm vang trời kêu cứu
Nước mắt mẹ hiền chìm lặng, đau thương!

Đồng bào tôi ơi, ở phía cuối con đường
Vẫn lấp lánh tình người trong dông bão
Vạn tấm lòng nhường cơm, xẻ áo
Dông bão qua rồi, xin đứng dậy bước đi!

NGÔ TRỌNG NGHĨA

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Cánh chim bằng trên đỉnh nhân văn

Đêm cuối cùng Ông ở lại với Quy Nhơn
Đông đảo bà con anh em đến cùng trò chuyện
Hương thơm ngát cả vùng trời vùng biển
Hoa trăm loài hương tỏa từ trái tim

Thăm quê hương Tây Sơn tam kiệt

Tiếng trống trận hành quân rộn rã hào hùng
Trầm bổng núi sông vọng vang rừng núi
Như vẫn đâu đây những đoàn quân lấm bụi
Chân đất, mũ rơm, gươm nhọn, giáo dài

Nín đi con

Sáng nay sông khóc
Sáng nay trời khóc
Phong Châu thú nhận
Chít chiếc khăn sô lên những đứa trẻ
Nước mắt gói hình bầu trời