(VNBĐ – Văn trẻ).
Em là niềm tin
Những bông hoa trong đêm đen lạc lối
Một chút kí ức hoang dại mọc lại
Một chút cử chỉ
Một chút người
Xa xăm trong cõi thơ
Những niềm tin rực cháy
Em đi lại sống động như đã từng xa cách
đâu rồi chàng trai và con đường mơ màng
đâu rồi cô gái và những ngày nguyền ước
nhành hoa lặng lẽ thắp nến
nở òa vào hai chúng ta
mùa đông
niềm tin anh và em bừng lên
những bông hoa nhụy vàng rực sáng
bàng bạc và bàng bạc
tiếc rằng
tất cả chỉ là
giấc mộng giấc mộng giấc mộng
anh không đến em không đến không có niềm tin
và cả những bông hoa
không có những con đường
không có hàng cây
không có sự bừng nở
không một ai đó cả
ôi đêm tràn miên man miên man…
NGUYỄN ĐẶNG THÙY TRANG