Những sọc phản quang di động trên đường

(VNBĐ – Thơ). 

(Tặng anh chị công nhân Công ty CPMT Bình Định)

Ấy là lúc phố đông vắng lặng
Bên đường trơ những bịch, giỏ, can, thùng
Phía trong là đồ thải bỏ
Đủ mùi xú uế bốc xung quanh

Ấy là lúc chuyển mùa qua hẻm phố
Lá trên cây bỗng chốc hóa vàng
Rồi bất chợt ào qua cơn gió
Lá lìa cành lăn lóc lang thang.

Ấy là lúc cuộc chơi kết thúc
Xong tràng cười người lũ lượt đứng lên
Tấm bạt đựng tàn dư cuộc tiệc
Rũ một lần rồi mặc xác công viên.

Ấy là lúc giữa khuya phố ngủ
Bàn tay đen vụt số tín dụng đen
Như mớ mớ giấy tiền địa phủ
Quẳng xuống đường sau chiêng trống xe tang

Ấy là lúc vừa tan cơn bão
Mái phố tốc bay, cây đổ chắn ngang đường
Sức sống phố bỗng một ngày ngưng trệ
Rác và đường cần được khai thông.

Ấy là lúc pháo hoa bung nở
Ấm êm, đoàn tụ giao thừa
Nhà nhà quẳng thãi thừa năm cũ
Ra góc đường theo phố cùng hoa…

Những sọc phản quang di động trên đường
Nhẫn nại đêm đêm cùng chổi cau, xe đẩy
Nhẫn nại chờ tàn tiệc khuya cuối bãi
Cho sớm mai sạch phố, đẹp công viên.

Những sọc phản quang di động trên đường
Không biết giao thừa, không mơ chong đèn bên con mỗi tối,
Ngồi đợi cho qua cơn bão nổi
Ra đường thôi, những sọc phản quang…

TRẦN QUANG KHANH

(Văn nghệ Bình Định số 100 tháng 8.2021)

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Về yên bình dưới bóng cây

Có lẽ, chỉ khi làm bạn với cây, chứng kiến vòng luân hồi của cây, từ những ngọt ngào mà cây mang lại cho đến những mất mát mà cây nhắc nhở thì con người cũng được trải nghiệm…

Bữa tiệc ly

Tôi sẽ không kể cho ai về kết quả chẩn đoán. Tôi sẽ chỉ đơn giản là tiếp tục đeo chiếc mặt nạ mà tôi đã đeo suốt nhiều năm nay, ngay cả khi cơ thể bên trong tôi sẽ thối rữa…

Về nhà sớm mai

Chị ngẩng mặt lên. Lần đầu chị dùng mắt để đối diện với bà Bá. Chị nói câu từ chối bằng mắt, và cũng dùng mắt để van lơn. Đôi mắt của chị đục và mờ dần như chực chờ…

Con thuyền xuôi dòng

Một dòng sông và người con gái đang trôi. Anh cố gắng chạy theo nhưng không được. Anh muốn cô biết có người đang chạy theo mình…