Nhớ mẹ

(VNBĐ – Thơ). Mẹ ơi úp một bát canh
Con chan cơm nguội thềm hanh đền đài
Mùng tơi đẫm nắng xiên khoai
Đôi vợ chồng tép mải hoang hoải đằm.

Cháu giờ thiếu nữ xa xăm
Soi gương vụng nhặt tóc năm sợi già
Lối nào là lối mẹ qua
Để con tránh bước gấm hoa nhà người.

Tơi bời hóa giọt sương rơi
Câu thơ vừa đứng vừa ngồi đếm thu
Giá con bướm đậu mù u
Vấp chà rào ấy đừng ru lời buồn.

Nhớ hôm đám cưới mưa tuôn
Cụm dong riềng cứa nát muôn váy cườm
Chỗ người thiếu hụt giòn thơm
Chỉ con của mẹ rạ rơm cuốn chiều.

Mẹ ơi một bóng một niêu
Soi gương vụng nhặt lấy điều hơn thua
Con giờ hai ngả gió đùa
Kéo chăn gói lại ngày xưa gối đầu…

THY NGUYÊN

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Người đàn bà dưới giếng

Duy tìm kiếm vợ thêm một thời gian nữa rồi đành bỏ cuộc. Mọi người xung quanh chẳng ai nhắc đến vợ Duy, họ dường như đã quên mất chuyện nàng từng tồn tại…

Bóng cha

Trên cánh đồng…
tuổi ấu thơ cha chở tôi đi
bạt ngàn cỏ xanh, bạt ngàn mây trắng
cha bảo sống phải biết nhìn trời đất

Giấc mơ phai

Vẫn còn đó một mái nhà bình dị
từng chiều nghé ọ gọi hoàng hôn
cha úp lại nỗi buồn trên từng viên ngói vỡ
thời gian đã phủ bóng mờ