Nhà thơ Văn Trọng Hùng

(VNBĐ – Gương mặt thơ). Nhà thơ, nhà viết kịch Văn Trọng Hùng, sinh 1954, quê ở Hoài Ân, Bình Định. Ngoài thời gian tham gia hoạt động cách mạng trước 1975, ông gần như dành cả đời tâm huyết với sự nghiệp văn hóa, văn học nghệ thuật Bình Định với các vị trí trách nhiệm cao. Hiện Văn Trọng Hùng là hội viên: Hội Nhà văn Việt Nam, Hội Nhà báo Việt Nam, Hội Nghệ sĩ Sân khấu Việt Nam. Ông đã sở hữu 9 giải A Giải thưởng VHNT Đào Tấn – Xuân Diệu; 15 Giải thưởng về kịch bản và vở diễn của Bộ VH-TT&DL, Hội Nghệ sĩ Sân khấu Việt Nam, Liên hiệp các Hội VHNT Việt Nam và được trao Giải thưởng Nhà nước về VHNT ở lĩnh vực Sân khấu, năm 2022.

Kể từ tập thơ đầu tay Dạo khúc nhân tình (1991) đến nay, Văn Trọng Hùng đã xuất bản 5 tập thơ: Dạo khúc nhân tình (1991), Bóng trúc (2001), Đối ảnh (2006), Hầu chuyện tiền nhân (2012), Ngửa mặt hỏi trăm năm (2019) và 2 tập kịch bản: Đi tìm chân chúa (2014), Khúc ca bi tráng (2017).

Cũng như kịch, thơ Văn Trọng Hùng khá thành công ở cách mượn các nhân vật, các vấn đề lịch sử để nói chuyện thế sự. Gần đây, thơ ông trĩu những buồn vui nhân thế; lật xoay, trăn trở để đi tìm vẻ đẹp của con người: Nếu không có bát cháo hành Thị Nở/ Cùng đêm trăng trong vườn chuối rung lên/ Chí Phèo vẫn còn say khướt…!// Ai bảo chỉ có đấu tranh mới tìm ra hạnh phúc/ Tình yêu kia cứu rỗi một con người! (Ngẫm).

Nhà thơ MAI THÌN (Chọn và giới thiệu)

Nhà thơ, nhà viết kịch Văn Trọng Hùng. Ảnh: Đào Tiến Đạt

Hư không

Có mấy chân tình trong cái bắt tay
Có mấy yêu thương trong nụ hôn ngày ấy?
Ta mải miết mặc dòng đời sóng dậy
Chợt một ngày ngoảnh lại hóa… hư không!

 

Phật và sen

Sen bước ra từ bùn
Mà thắm ngời hương sắc

Đâu chỉ người yêu sen
Phật ngự tòa sen
Sen kính Phật.

Phật chẳng bao giờ hỏi sen về nguồn gốc
Bùn kia cũng chúng sinh!

 

Quà tặng

Cha tặng tôi gương mặt trầm ngâm lặng lẽ
Mẹ tặng tôi câu hát kết thuở giao duyên
Em tặng tôi nét hiền dịu bình yên
Đời tặng tôi chút hư vinh, tủi nhục!

Tháng năm qua
Buồn
Vui
Tỉnh thức
Những câu thơ se sắt
Những lớp kịch bi hùng đắng chát…
Tôi luẩn quẩn trong vòng đời
Cha mẹ và em!

 

Tháp Chàm

Người đã thấy một tháp Chàm trầm mặc
Lặng yên không nói không cười
Sự im lặng qua bao thế kỷ
Phải chăng u uất nỗi đau đời?

Ta cảm được một tháp Chàm thiền định
Dửng dưng hưng phế những vương triều
Đàn voi chiến cũng chỉ là đàn kiến
Bóng vua Chiêm không khác bóng dân Chàm!

Người nhìn rõ tháp Chàm cô tịch
Nỗi u hoài tạc giữa trời mây
Chỉ vũ điệu Cham Pa rực lửa
Như sinh ra từ bầu ngực nữ thần!

Ta lại thấy tháp Chàm là tháp
Nơi nghệ nhân và hiền triết gặp nhau
Những thần, vật… bước ra ngoài kinh điển
Nên ngàn xưa còn mãi với ngàn sau!

VĂN TRỌNG HÙNG

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Thơ dự thi của Sơn Trần

Ngày trở về, cái cò không còn đậu cọc cầu ao
Sung chát đời sung… mọi chuyện đã thành cổ tích
Tôi thấy mình hóa thành trẻ con hồn nhiên, tinh nghịch
Bên cánh võng  trưa hè thao thiết lời ru.

Bài học của Sẻ em

Hai chị em chim sẻ mồ côi cùng sống trên một ngọn cau. Sáng nào chúng cũng thức dậy từ sáng sớm hót ríu rít vài câu rồi sà xuống ăn thóc gạo cùng đàn gà…

Lửa tháp

Nàng không biết mình phải bắt đầu từ đâu trên hành trình này. Đọng lại trong ký ức chỉ là một đốm đỏ nhói lên giữa chiều mù sương…