Nhà thơ Đoàn Mạnh Phương

(VNBĐ – Gương mặt thơ). Nhà thơ Đoàn Mạnh Phương sinh 1964, quê ở Nam Định, hiện làm việc tại Hà Nội, hội viên Hội Nhà văn Việt Nam, hội viên Hội Nhà báo Việt Nam. Đoàn Mạnh Phương làm thơ từ thời sinh viên, từng liên tiếp đoạt 02 giải thưởng Văn học Tuổi xanh các năm 1993, 1994 và sau đó là hàng loạt giải thưởng tại các cuộc thi thơ của Tuần báo Văn nghệ Hội Nhà văn Việt Nam (2008 – 2010), Tạp chí Văn nghệ Quân đội (2008 – 2009), Tạp chí Sông Hương (1996) và Giải thưởng Văn học Nghệ thuật 2007 của Ủy ban Toàn quốc các Hội Liên hiệp Văn học nghệ thuật Việt Nam, Giải thưởng Trí thức trẻ tiêu biểu 1000 năm Thăng Long – Hà Nội.

Dù bận rộn công việc của người quản lý, nhưng Đoàn Mạnh Phương vẫn duy trì niềm đam mê với thơ. Đến nay anh đã cho xuất bản 04 tập thơ: Mắt đêm (1996), Câu thơ mặt người (1999), Ngày rất dài (2007) và Mưa ký ức (2021).

Thơ Đoàn Mạnh Phương đi giữa ranh giới của truyền thống và hiện đại, anh sử dụng khá tài tình hình ảnh, ngôn ngữ hiện đại để nói những muôn thuở của đời sống. Đây là cách nói về sự hy sinh của người lính, chỉ hai dòng mà chứa được bao nghĩa lớn: Mỗi cái chết như một chữ cái/ Ghép nên bài lịch sử quê hương… Thơ anh có những câu ghim vào trí nhớ người đọc bằng cách khác lạ, khác lạ cả nội dung lẫn hình thức:

– Tôi cắm tôi vào đất
Đất dạy cho tôi biết cách mọc mầm…

– Chữ nức nở trên bàn
Dốc hết giọt cuối cùng của đêm
Viết câu thơ về ánh sáng…

Nhà thơ MAI THÌN (chọn và giới thiệu).

Nhà thơ Đoàn Mạnh Phương. Ảnh: NVCC

Đất

Ùa vào tôi là hồn cây vía cỏ
Đã từng lên dây cót phía bình minh
Đất lặng lẽ
Và đất bình yên thế
Đã cho cây từ tốn thành hình

Đất đã đắp lên buồn, đất đã trùm lên nhớ
Đất vo thành dấu chấm kiếp phù du
Đất âm trầm rung bằng ngôn ngữ cỏ
Mà xanh vào sỏi đá tới đời rêu

Dù cạn nghiệt đến dường nào
Dù bạo liệt đến đâu
Tôi cắm tôi vào đất
Đất dạy cho tôi biết cách mọc mầm…

 

Ngày hôm qua

Những đứa trẻ gấp tàu bay và phóng lên bầu trời
Chúng không hiểu vì đâu, chiều nay những đám mây bay trên bầu trời bình yên đến thế…
Giá trả cho những nụ cười, cho sự bình yên của mây bay
Tôi cảm nhận bằng trái tim ở nghĩa trang Điện Biên, Trường Sơn, Thành Cổ
Ở Đồng Lộc, Truông Bồn, ở U Minh, Củ Chi
Ở Côn Đảo, Phú Quốc…

Ở rất nhiều địa danh trên hình hài Tổ quốc.

Những nén nhang đã được thắp lên,
Bằng nước mắt, bằng ngày hôm qua
Trong tim người đập khẽ
Hương khói không đủ bay tới tất cả mọi linh hồn
Đã bao người ra đi và ngã xuống
Mỗi cái chết như một chữ cái

Ghép nên bài lịch sử quê hương…

Những đứa trẻ đến trường
Tiết học sử sáng nay
Chiếc tàu bay giấy không còn bay
Giờ nằm im trên cỏ
Đêm qua, có rất nhiều
Có rất nhiều giọt sương

Đã khóc thầm ở đó…

 

Người không có trong tấm ảnh

Anh không có mặt
Trong tấm ảnh ngày toàn thắng
Ngày cờ bay và hoa tươi
Giây phút hòa bình chỉ cách tuổi trẻ của anh
Một giờ ba mươi chín phút
Anh ngã xuống trước khi cuộc chiến tranh kết thúc

Trong trang sử của đội quân thầm lặng
Anh như một chữ cái quả cảm

Không có mặt trong tấm ảnh ngày toàn thắng
Không để lại một tấm hình nào
Trên cõi nhân gian
Anh lặng lẽ tỏa lan tuổi thanh xuân vào đất
Gửi hình hài cho cây cỏ thêm xanh

Hồn anh mãi ở lại
Sắc như là thủy tinh.

 

Đêm tối trời

Những đài hoa đã mở cánh rồi
Mà hồn tôi vẫn còn đang nụ
Đêm bén rễ

Vào ly cà phê vừa khuấy lên vừa thở…

Chuột đuổi nhau trên căn gác cũ
Mắt mèo hoang lấp lánh như sao
Gió như muốn gọi nhau thành bão
Chém vào đêm

Những nhát ngọt ngào…

Đêm như rắn
Trườn quanh co lối ngõ
Lục lọi bới tìm trong cát bụi xanh xao
Những chú dế buồn tim gặm râu nằm thao thức

Đã giấu đêm trong từng lớp cỏ nhàu…

Chút đom đóm thặng dư hồn cây cỏ
Soi phập phồng nơi đáy khảm tâm linh
Nơi ngọn nến lịm dần chân ký ức

Cho buồn vui cào lên ngực đêm đêm…

Cọt kẹt căn phòng mắc cửa
Chữ nức nở trên bàn
Dốc hết giọt cuối cùng của đêm

Viết câu thơ về ánh sáng…

ĐOÀN MẠNH PHƯƠNG

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Mẹ con Chèo Bẻo

Mùa gặt đến, Chèo Bẻo mẹ cần mẫn nhặt từng cọng rơm vàng ở cánh đồng rất xa về để xây một ngôi nhà xinh đẹp trên ngọn cây…

Mùa đông của tôi

Bay qua chiều vắng
Người là nắng mùa đông
Là góc phố là mái ngói là những chiếc lá biết tạm biệt lá cành cành lá 
Hãy rơi như ta chẳng có gì níu giữ 
Lấp đầy những con phố 

Tìm chiếc smartphone

Ngày ba mươi
Khi chiếc smartphone rơi
Ngôi nhà trống vắng
Những thành viên loay hoay tìm nhau
Chạm vào đâu thấy từng gương mặt
Chạm vào đâu nghe tiếng sum vầy

Những chắp vá rời

Thiện nhận tin báo có người đột quỵ tại khu biệt thự của anh vào lúc mười giờ đêm. Anh không hề ngạc nhiên khi sự việc xảy ra ngay trong khu biệt thự của mình…