Người vợ góa

(VNBĐ – Thơ). Anh ấy ra đi
Khi tôi mười tám tuổi
Mới cưới tôi hai ngày
Anh ấy đi mãi mãi

Úp mặt xuống cánh đồng
Nhặt lên từng hạt thóc nuôi cha mẹ
Đêm về nằm một mình
Úp mặt lên hai cánh tay cô độc
Hai cánh tay chẳng bao giờ được bế bồng con trẻ
Sao ngày ấy ra đi anh không để lại một đứa con?

THANH QUẾ

(Văn nghệ Bình Định số 113 tháng 9.2022)

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Thơ dự thi của Lê Bá Duy

Tháng Mười mưa trắng núi Tình
biết phương ấy mẹ một mình dưới mưa
buồn theo cơn bão cuối mùa
phận người mỏng mảnh hơn thua được gì

Thơ dự thi của Duyên An

Về ngồi dưới cây một chiều xanh ướt vai
trăm năm chảy trong thớ vỏ
thơm hoa đại trắng
uống dạt dào mạch nước Côn giang. 

Về yên bình dưới bóng cây

Có lẽ, chỉ khi làm bạn với cây, chứng kiến vòng luân hồi của cây, từ những ngọt ngào mà cây mang lại cho đến những mất mát mà cây nhắc nhở thì con người cũng được trải nghiệm…