(VNBĐ – Thơ). Đêm xa quê nệm êm chăn ấm
vẫn chập chờn ngồi dậy từng cơn
Ta thương vợ đèn cù giấc ngủ
thương mẹ già xe nước niềm đau
Những cơn đau như ghềnh như thác
guồng xe quay quay đến rã rời
Tiếng mẹ kêu như Đỗ Quyên gọi bạn
tha thiết niềm đau xé rách canh dài
Con huyết áp, tiểu đường, đêm lạnh
tiếng gọi kéo, giấc ngủ đè, thân thể bập bênh
Ôi yêu thương đâu chỉ ngọt ngào hạnh phúc
mà còn lắm đắng cay, xa xót, nhục nhằn
Con từng đọc nhiều gương hiếu tử
không biết có giống như trang sách cuộc đời
Bởi người yêu thương từ máu thịt
dằng dặc bấp bênh hiếu thuận cũng tả tơi
Con không có năng lượng từ vũ trụ
đôi lúc trong đêm dính với chiếu giường
Sao nỡ trách trong vòng hạn hữu
sức con người không đủ để yêu thương.
NGUYỄN THƯỜNG KHAM