Ngày bình thường

(VNBĐ – Thơ). Đã lâu bầy chim không qua vườn
làm sao thấy khoảng trống tiếng chim để lại
55 loài, hoặc hơn
người nhạc sĩ buông bút trên khung nhạc trắng
chiếc lá vàng đáp xuống
loang một vòng thinh lặng.

Đã lâu tôi quên vẽ giấc mơ
giấc mơ màu gì, có lẽ
màu mắt em khi chiều mở ra cánh cổng nhuộm trời
màu của chiếc nơ buộc tóc rơi thả từng vòng sóng
tôi trải tôi thành tấm toan
mây vẽ tôi theo hình thù của chúng.

Tôi đã căng mình trên khung đêm rỗng không
đợi chữ về vẽ bóng
đợi ngọt giọng chim buông từng nốt sáng
mổ vụn ngày rớt rơi.

DUYÊN AN

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Thấp thoáng bóng diêu bông

Diêu bông đã trở thành chiếc lá định mệnh của đời thơ Hoàng Cầm. Hơn thế, nó mở rộng biên độ ra khỏi địa hạt của mối tình côi thành biểu tượng của hạnh phúc và nỗi đau…

Bà Pelagie

Bà ấy là một người phụ nữ năm mươi tuổi, tóc trắng, có phong thái như bà hoàng. “Bà Pelagie”, họ gọi bà thế dù bà không kết hôn…

Mảnh ghép

Minh về tới ngôi nhà cũ lúc xế chiều. Tiếng sóng biển quen thuộc từ xa vọng lại nghe đến nao lòng. Lòng Minh rưng rưng xúc động…

Con viết cho cha trong một chiều lặng gió

Cha chẳng bao giờ nói về yêu thương
chỉ lặng lẽ dậy sớm hơn bình minh con biết
trước khi tiếng gà cất giọng
trước khi cánh đồng trổ chín
bàn tay cha đã nắm cả vụ mùa