Nặng lòng

(VNBĐ – Thơ).

Đừng đi nước mặn mà hà ăn chân (Ca dao)

Cây sai quả cành thường oằn xuống thấp
Lúa trĩu bông lúa rào rạt cúi đầu
Còn con người yêu thương luôn trăn trở
Gió thổi vô hồi cả ở chốn nông sâu

Và cứ vậy như trời sinh ra vậy
Nước mắt thầm tuôn đã tự muôn đời
Vườn hoa thắm sau mỗi mùa lộng lẫy
Tàn phai rồi lại đau nỗi xanh tươi

Người đã dạy đừng bước vào nước mặn
Bởi một ngày có thể hà ăn chân
Dẫu biết vậy mà sao tình chẳng đặng
Mãi nặng lòng cùng giọt ngọc reo ngân.

BÙI THỊ XUÂN MAI

(Văn nghệ Bình Định số 110+111 tháng 6+7.2022)

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Êm như nước chảy

Cả trăm năm qua, họ Trương ở Mật Thiện luôn nổi tiếng hơn họ Hồ của Dương Tây. Vì thế, người họ Hồ luôn đố kỵ, cứ được dịp là tìm cách hạ bệ họ Trương…

Hai dòng chảy

Căn gác trọ buổi sáng im lìm như bỏ hoang, các cô gái đã ngủ vùi. Lý tựa cằm lên khung cửa sổ, hướng về dãy núi xa. Nỗi nhớ khẽ khàng, chậm chạp gặm mòn…

Về mái hiên xưa

Trong bàng bạc ký ức nơi xóm làng, luôn có một mái hiên. Đó là nơi những vòm cây che mát bọn nhỏ chơi nhảy dây. Là nơi hàng tre rì rào kêu những trưa hè chờ đám bạn đến lớp…

Bài học của Dế Cơm

Ánh nắng đầu ngày xuyên qua những lá cỏ còn ướt đẫm sương đêm. Những giọt long lanh bắt đầu nhỏ xuống làm lạnh buốt thân thể đầy thương tích của Dế Cơm làm nó choàng tỉnh…