Nặng lòng

(VNBĐ – Thơ).

Đừng đi nước mặn mà hà ăn chân (Ca dao)

Cây sai quả cành thường oằn xuống thấp
Lúa trĩu bông lúa rào rạt cúi đầu
Còn con người yêu thương luôn trăn trở
Gió thổi vô hồi cả ở chốn nông sâu

Và cứ vậy như trời sinh ra vậy
Nước mắt thầm tuôn đã tự muôn đời
Vườn hoa thắm sau mỗi mùa lộng lẫy
Tàn phai rồi lại đau nỗi xanh tươi

Người đã dạy đừng bước vào nước mặn
Bởi một ngày có thể hà ăn chân
Dẫu biết vậy mà sao tình chẳng đặng
Mãi nặng lòng cùng giọt ngọc reo ngân.

BÙI THỊ XUÂN MAI

(Văn nghệ Bình Định số 110+111 tháng 6+7.2022)

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Một đêm trên núi

Kiểm tra lại những bức ảnh mình đã chụp lần nữa, gã cẩn thận bỏ máy ảnh vào ba lô. Vậy là hết một ngày gã quần thảo nơi đây để có thể chụp những bức ảnh chân thực nhất…

Gió trời lồng lộng

Nhà tôi có một khu vườn bên sông, bốn mùa đi qua trong tâm hồn tôi đều lộng gió, ngay cả trong giấc mơ tôi cũng thấy gió gọi mình…

Cô gái chờ đợi

Bóng tối bắt đầu bao phủ xung quanh, ngã tư chập chờn trong không gian trắng xóa. Cô gái vẫn ở đó. Khuỵu gối, khom mình trên đường phố. Kinh ngạc, anh chạy lại…