Mưa ký ức

(VNBĐ – Văn trẻ). 

Tự nhiên quên mất
Một hôm đã lạnh
Trong cái nhìn của em
Mưa rất nhiều ký ức

Cứ ngồi như chưa có cơn gió nào tràn qua
đằng sau là cơn dông
Cứ ngồi như tay chưa kịp trồng một bông hoa
lạc lối
rồi con mèo bên anh kêu
lạnh

Đã muốn nhìn rõ hơn thế những nuối tiếc tràn lên như mưa dày hột
Đã muốn em từng bình lặng
Đã muốn em từng nhu mì
Đã muốn em bão tố
Đã muốn
Đã muốn
bình yên như mèo
bên anh

Không lạnh
Những đêm mưa ký ức
Nhỏ từng giọt từng giọt
cơn mơ ấm hừng quả tim
Em đã biết chạy trốn khi còn là con nít
Chỉ còn anh còn anh
Không lạnh

mưa dày miền ký ức
Một niềm đau qua đời.

NGUYỄN ĐẶNG THÙY TRANG

(Văn nghệ Bình Định số 109 tháng 5.2022)

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Nỗi sợ

Trong cơn mê, khung cảnh xung quanh tối sầm, mờ đi, hình ảnh duy nhất tôi thấy đó là ba mẹ tôi, họ đang khóc, khóc rất nhiều…

Tự khúc quê

Lâu lắm rồi mình chẳng về qua
Căn nhà cũ, hàng rào quê hoa nở
Hương khói bếp nồng nàn buổi sớm
Tiếng cơm sôi thơm ngát vụ mùa.

Giữa lòng đêm…

Về giữa mù sương rập rờn lửa lạnh
Lộc cộc bánh xe thổ mộ đêm
Phía ấy mùa cỏ khô, gió như xổ lồng kéo từng bầy về núi
Những ngọn gió đói mưa rạc gầy đêm mất ngủ

Bay trên đồi dương liễu

Một con đường mòn vắt ngang như sợi chỉ
Dáng mẹ trong sương trìu trĩu gánh lá khô
Tôi bay trên những ngọn đồi dương liễu