Một thoáng chiêm bao

(VNBĐ – Thơ).

Người có biết hồn ta đang uốn khúc
Dọc đường lên phố núi chập chùng mưa
Mắt người khép trên vai ta: hư, thực
Biết lòng người đã chịu mở ra chưa (?)

Ta vốn nhát một lời ru phút đó
Nên “trăm con chim mộng” đã bay vèo
Ta vốn khờ mười ngón tay nắm giữ
Câu thơ đành vuột mất một vần gieo

May mà khói, may mà sương níu kịp
Vòng tay ôm âu yếm dưới chân đồi
Môi người thở nhịp nhàng trong đêm biếc
Đã nên vần nên điệu giữa môi tôi

Thoảng như gió và mong manh như khói
Cớ gì lòng rộn mãi, giấc mơ ơi
Người có mộng mị không, người yêu dấu
Cho đêm nay, ta được thức bên người…

NGUYỄN THÁI DƯƠNG

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Cô gái ở phòng số 14

Hòa quyết định ở lại phòng số 14 thêm ngày nữa. Thêm một ngày ở lại Đà Lạt, Huấn luôn ở bên cạnh Hòa khi lang thang trên dốc dài đỏ màu hoa phượng vĩ, lúc lại lích rích trong vườn dâu…

Thơ từ Trại sáng tác VHNT Đà Lạt 2025

Từ ngày 17 đến 26.5, Trung tâm hỗ trợ sáng tác phối hợp với Hội VHNT Bình Định tổ chức Trại sáng tác VHNT tại Nhà sáng tác Đà Lạt với sự tham gia của 15 văn nghệ sĩ…

Hương cau quê nhà

Tôi đứng nơi sân nhà, trước hàng cau cao vút như chạm vào mây trời, bỗng nhiên thấy lòng mình xao xuyến lạ. Những tàu lá lấp lánh dưới nắng chiều, những chùm hoa trắng ngà vừa bung nở…

Món quà năm mới

Sau khi dùng bữa tối một mình tại nhà, Jacques de Randal cho phép người hầu ra ngoài và ngồi xuống bàn để viết vài bức thư. Anh luôn kết thúc mỗi năm như vậy, vừa viết vừa mơ mộng.