Một mình ngồi với sớm mai

(VNBĐ – Thơ). 

Một mình
ngồi với sớm mai
nhà bên chỉ cách một vài bước chân

Ngày xưa
chung một khoảng sân
kể từ ngày ấy… cứ dần dần xa!

Bê tông cốt thép quanh nhà
cỏ cây cũng sợ nghiêng qua bên này!

Bầu trời xưa đã đổi thay
bên kia thì nắng, bên này thì râm!

Trước thềm
vắng đến mênh mông
mỗi người tự nhốt, mấy lần khóa qua!

Một ngày
ta chợt nhớ ra
cùng cha…
cùng mẹ…
mình là anh em…!

VĨNH TUY

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Về yên bình dưới bóng cây

Có lẽ, chỉ khi làm bạn với cây, chứng kiến vòng luân hồi của cây, từ những ngọt ngào mà cây mang lại cho đến những mất mát mà cây nhắc nhở thì con người cũng được trải nghiệm…

Bữa tiệc ly

Tôi sẽ không kể cho ai về kết quả chẩn đoán. Tôi sẽ chỉ đơn giản là tiếp tục đeo chiếc mặt nạ mà tôi đã đeo suốt nhiều năm nay, ngay cả khi cơ thể bên trong tôi sẽ thối rữa…

Về nhà sớm mai

Chị ngẩng mặt lên. Lần đầu chị dùng mắt để đối diện với bà Bá. Chị nói câu từ chối bằng mắt, và cũng dùng mắt để van lơn. Đôi mắt của chị đục và mờ dần như chực chờ…

Con thuyền xuôi dòng

Một dòng sông và người con gái đang trôi. Anh cố gắng chạy theo nhưng không được. Anh muốn cô biết có người đang chạy theo mình…