(VNBĐ – Thơ).
Một mình
ngồi với sớm mai
nhà bên chỉ cách một vài bước chân
Ngày xưa
chung một khoảng sân
kể từ ngày ấy… cứ dần dần xa!
Bê tông cốt thép quanh nhà
cỏ cây cũng sợ nghiêng qua bên này!
Bầu trời xưa đã đổi thay
bên kia thì nắng, bên này thì râm!
Trước thềm
vắng đến mênh mông
mỗi người tự nhốt, mấy lần khóa qua!
Một ngày
ta chợt nhớ ra
cùng cha…
cùng mẹ…
mình là anh em…!
VĨNH TUY