Mơn mởn tháng Giêng

(VNBĐ – Tản văn). Cảm giác mùa đông thực sự rời đi trong tôi khi cái lạnh không con đeo bám. Một bầu không khí ấm áp ùa về, ngập tràn những tia nắng vàng tươi, gió mơn man mát rượi. Hết mùa đông cũng là tháng Giêng chạm ngõ.

Tháng Giêng về, nhìn đâu cũng thấy mơn mởn những chồi, những nụ, ánh một màu xanh bạt ngàn, đầy sức sống mãnh liệt. Tôi ngước nhìn ra khoảng không trước ngõ, nắng dát vàng lấp lánh mà thấy lòng mình rộn ràng theo. Cây đào già của bố trước sân chi chít những hoa là hoa. Đêm qua, những giọt sương đọng lại trên cánh hoa đào, chưa kịp tan vào không của đất trời, được nắng soi chiếu khiến cho màu hồng càng thêm nổi bật, tựa như những cánh bướm nhỏ xíu đang dập dờn. Dường như không chỉ có màu hồng của cánh hoa, màu nâu trầm của vỏ cây sần sùi mà còn có một màu xanh non tơ chen lẫn. Không thể nào cưỡng lại được màu xanh ấy, tôi bước chân tiến lại gần và khẽ chạm vào những mầm xanh…

Với tôi, tháng Giêng không chỉ là một tháng đầu tiên trong năm mà là tháng khởi đầu cho sự sinh sôi, nảy nở. Và tôi nghĩ nó được bắt đầu từ những mầm xanh bé xíu như vậy. Mầm xanh trên vỏ cây đào sần sùi. Mầm xanh được bật lên từ dây cỏ bé xíu hoặc một hạt giống nào đó được ủ từ dạo mùa đông đang nhô lên dọc hai bên ngõ. Mỗi lần nhìn những mầm xanh của cỏ dại tôi lại nhớ tới bà. Bà tôi than rằng, cỏ mọc nhanh quá, chẳng mấy chốc mà chúng sẽ ken kín lối đi, xùm xòa qua ngang đầu người và bà lại phải còng lưng phát bỏ. Tôi bảo với bà, cứ kệ chúng mọc thoải mái, cỏ cây cũng như vạn vật của tạo hóa cũng trải qua một vòng đời, chúng cũng muốn được kiêu hãnh, một lần được thắm xanh với đời. Bà nhìn đứa cháu “triết lý” rồi cũng mỉm cười theo.

Tháng Giêng, tôi theo mẹ ra đồng. Lúc này đây, trên những vuông ruộng mạ bắt đầu bén rễ và đẻ nhánh. Chưa phủ kín diện tích đất nhưng cũng đủ thấy một màu xanh non phất phơ trước gió xuân. Bóng mẹ thấp thoáng vành nón lá, còng lưng, tỉ mẩn nhổ từng bụi cỏ mọc chen dưới cây lúa. Cánh đồng xuân là niềm hy vọng lớn lao của những người nông dân tần tảo như mẹ. Từ vuông ruộng, một ngày không xa, lúa vươn lên đến đợt thì con gái, làm đòng và cho những bông lúa nặng trĩu, uốn câu. Tôi lớn lên nhờ những hạt gạo dẻo thơm, từ bàn tay của mẹ cần cù chăm sóc và từ tháng Giêng bao dung.

Tháng Giêng tôi nhớ những ngày còn ở nhà, thơ thẩn bên khu vườn của mẹ, những cây mùi già trong Tết còn sót lại, tỏa một mùi hương dịu ngọt. Chị gái tôi hay tìm những bông hoa dại rồi ngắt lại một bó, khẽ khàng ôm, khẽ khàng nâng niu rồi lại đưa lên mũi hít hà. Tôi bảo với chị, chỉ cần ôm hoa thôi đã thấy mùi thơm lắm rồi, cần chi phải đưa lên tận mũi? Chị mỉm cười, nụ cười thiếu nữ tuổi trăng rằm tinh khôi. Chị ngân nga một đoạn thơ học thuộc: “Tháng Giêng gió lộng qua cành biếc/ Đánh thức trong vườn bao nụ thơm/ Hình như có thoáng hương quỳnh muộn/ Sóng sánh nghiêng lòng, đôi hạt sương”.

Tôi lớn lên trải qua bao nhiêu tháng Giêng trong đời, lòng lúc nào cũng nhớ về những tháng Giêng mơn mởn những chồi, những nụ. Tuổi thanh xuân của tôi tinh khôi trong tháng Giêng ngọt ngào bên mẹ cha, quê hương yêu dấu. Tuổi thanh xuân của tôi hừng hực của tháng Giêng đầy hy vọng, và thắp lên trong tôi bao nhiêu niềm tin yêu ngọt ngào…

MAI THỊ TRÚC

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Đôi mắt Tết

Trẻ nhớ nhà, già nhớ trẻ! Cứ mỗi khi heo may lành lạnh se se len lỏi, lởn vởn về quanh những sáng, những chiều là cái vòng nhớ nhung cồn cào muôn thuở ấy lại hiện lên rõ hơn…

Ký ức màu khói

Những vệt nắng cuối ngày vẫn còn vương vấn trên bờ vai gầy guộc của bà. Xa xa, dãy Trường Sơn chìm dần trong sắc tím mơ màng,…

Mưa về tháp cổ

Mẹ từng nói tháp cũng biết buồn. Chỉ là nó không thể nói ra. Dáng đứng trầm mặc suốt nghìn năm là minh chứng rõ nhất cho nỗi buồn miên mải đã ngấm sâu vào lòng tháp…

Già Saval và niềm hối tiếc

Saval thức giấc khi trời đang đổ mưa. Tiết thu ảm đạm kéo rơi hàng vạn chiếc lá tạo thành một cơn mưa khác. Dày đặc và chậm chạp. Điều này khiến lão không vui…