Miên man đêm trừ tịch

(VNBĐ – Thơ). 

Một mình, đêm trừ tịch
trước bàn thờ tổ tiên
sang trang rồi – tờ lịch
miền hoài cổ miên man

lắng đọng chút thời gian
cho ta nhìn ta lại
kiếp người ai khôn – dại
cát bụi đều như nhau

người ơi! hãy trao nhau
nụ cười – đời thánh thiện
dẫu không là trời – biển
cũng giọt nước trong lành

cây cỏ được màu xanh
cũng cần nhau để sống
đường trần gian biến động
ai biết trước chữ ngờ

đời người ngắn – giấc mơ
hãy nên yêu, nên quý
cho ta thêm bền chí
bước qua thềm mùa xuân.

HOÀNG BẢO LINH

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Tường thành mặt trời

Tôi siết tay Xuyến, chạy giữa biển, trong khi nghĩ về căn phòng có mùi nhang khói thấm vào ga giường. Cái sân sáng như sân khấu. Má ở đó, cha ở đó, Lam và mọi người ở đó. Chỉ có tôi là khán giả…

Chiều về trên bến sông quê…

Có những chiều ngồi lặng im cùng sông, chỉ để nhớ về một thời đã qua. Để thấy sông mênh mông mà đời mình thì nhỏ bé. Bến sông tuổi thơ vẫn lặng lẽ bồi đắp phù sa…

Màn chống muỗi

Trước nhà anh có một cái hồ. Rất nhiều muỗi. Đêm tân hôn, anh cùng vợ mắc màn. Họ thả đom đóm vào bên trong. Những đốm sáng xanh mỏng manh bay chập chờn…

Lắng nghe xuân về

Nắng nhảy lò cò trên lá
Lao xao gió chơi trốn tìm
Sóc nâu ngỡ ai rượt đuổi
Giật mình rơi biếc tiếng chim.