Khóc Chế Mân(*)

(VNBĐ – Thơ). 

(Nhân xem vở Ca kịch Bài chòi “Huyền Trân Công chúa”)

Vung một đường gươm cuối
Như chém vào đen tối
Hoàng đế Chế Mân gục xuống giữa sân rồng
Độc dược đã ngấm vào khắp cả châu thân
Đất trời đảo lộn
Hoàng cung lặng ngắt trống không!

Khoảng khắc này chỉ còn lại Huyền Trân
Khóc chồng thổn thức
Chế Mân ơi!
Không ngã xuống nơi rừng gươm phương Bắc
Không cúi đầu trước vó ngựa Nguyên Mông
Lại ngã xuống giữa triều Trung
Nơi mình làm Hoàng đế!
Kẻ ác người hiền nhìn ra không dễ
Nên hại chúa cướp ngôi từ gian kế cận thần!
Điện ngọc ngai vàng cũng chỉ phù vân
Mà tặc tử thời nào cũng có!

Trang sử ngàn xưa còn đó
Ra khỏi hí trường lòng vẫn còn đau!

(*). Vua Chiêm Thành

VĂN TRỌNG HÙNG

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Thơ dự thi của Lê Văn Hiếu

Ta lăn lóc đứng ngồi
Ta lên rừng xuống bể
Nay ta chín – ta vẫn là hạt gạo
Vẫn đăm đắm cánh đồng chiều
Vẫn thương câu hát gánh qua sông…

Mê Cung

Giây phút Minh nhận ra trái tim của mình cũng là một mê cung là khi cậu nhìn vào mắt người con trai đó. Bộ dạng nó áp sát vào người cậu như muốn tìm kiếm ở đó một sự chở che, nương náu và an ổn…