Hồi hương

(VNBĐ – Truyện ngắn). Ả hẹn với một người mới quen đến một nhà nghỉ đã xuống cấp rồi nhận phòng, ngồi chò hỏ trên giường đợi. Đã quá giờ hẹn gần nửa tiếng. Ả định gọi lại thì cánh cửa phòng khép hờ đã mở. Người đàn ông bước vào. Cởi áo. Cởi quần dài. Treo lên móc. Và đến ngồi bên cạnh ả. Chậm rãi. Như cuộc hẹn này vốn phải xảy ra như vậy, không cần vội vã. Nhìn cách thể hiện của anh làm ả nghĩ đến chuyện hôm qua. Một gã đàn ông đã hổn hển làm nhiệm vụ con đực mà không cần biết cảm xúc của ả. Mà sao gã lại chú ý đến cảm xúc của ả kia chứ. Gã có tiền cần giải tỏa cơn dục vọng. Ả là nơi để gã trút sức lực tìm lạc thú. Chuyện tạo nên xúc cảm cho con đĩ chỉ có trong tiểu thuyết. Ả biết vậy. Nên ả gồng mình lên cố vớt vát chút khoái cảm thì gã kia đã mềm nhũn. Mặt gã câng câng hỏi “Sướng không?”. Nếu không vì mấy đồng tiền gã vừa đưa thì ả đã tống cho gã một cú đấm chứ còn vênh mặt hỏi. Anh thì khác. Nhẹ nhàng. Không đòi hỏi ở ả một điều gì. Có lẽ vì vậy mà ả thấy được tôn trọng, được có những giây phút ấm áp tình cảm. Ả thấy được che chở, bao bọc cho dù có vẻ như ngược lại. Anh là người đầu tiên ả luôn muốn anh ngồi lại với nhau ít phút sau khi hoàn tất hợp đồng tình dục. Anh thì không muốn lưu lại nơi này lâu hơn. Hẹn hò nơi vắng vẻ hoặc quán xá càng không ổn. Tai vách mạch dừng, lỡ có ai đó bắt gặp thì rắc rối lắm. Còn gia đình. Danh dự. Con cái. Ả nhớ nhung anh mỗi đêm, điều mà rất lạ ở một con đĩ như ả. Nhưng mà hơi đâu. Có thể mai đây ả lại gắn bó và nhớ nhung một người khác. Sao lại không kia chứ?

***

Đời ả là một cánh chim đúng nghĩa đen. Có lẽ cái tên Yến đã vận vào người nên ả chưa thấy mình được sống ổn định một nơi nào. Ả bay mãi trên vòm trời vô định chẳng biết ngày mai sẽ ra sao. Nhưng ả chưa hề bi quan trước cuộc sống. Ở quê nhà, ả còn đứa con gái đang theo học phổ thông. Nó không biết công việc má nó đang làm. Đã không dưới một lần nó muốn đến nơi má làm việc. Nó nghĩ nơi đó đông vui và dễ kiếm tiền lắm. Mỗi lần má về cho nó nhiều tiền và đủ thứ quà. Niềm vui của con làm ả quằn quại và khổ sở. Nó đâu biết để có được tiền ả phải trải qua sự hoang đàng, nhơ nhớp và không ít tủi nhục. Ả chưa thoát ra được con đường đang đi vì tình yêu với con gái. Phải có tiền để con gái không phải đi theo con đường của ả. Sau những lần lấy thân xác mình cho những gã đàn ông thỏa mãn chớp nhoáng, ả muốn tung hê tất cả để về với con. Hôm rồi, nó kể qua điện thoại rằng cô Hòa bị đánh ghen khi đang làm việc ở nhà hàng, rồi nó tha thiết bảo ả: “hay là má về với con đi”. Ả giật mình, có thể con nhỏ đã biết hết rồi! Vặn hỏi thì con bé trả lời, con chỉ lo cho má. Phải chi con gái có ba bên cạnh.

Ả không biết con gái không có ba bên cạnh là tốt hay xấu. Từ nhỏ, ả chỉ biết má, người đàn bà nhỏ nhắn theo đúng nghĩa. Người nhỏ thó, suy nghĩ không vượt khỏi giọt nước mưa của chái nhà và phía sau lưng của con gái. Bà chịu đựng mọi sự khổ cực của công việc và những lời thiếu thiện cảm của mọi người. Mà từ xưa đến giờ bà có làm gì sai trái đâu. Bà là một người con gái nông thôn như những cô con gái khác rất mê xem hát sân bãi. Cái thời bà còn trẻ làm gì có ti vi, điện thoại thông mình để xem thỏa thích. Đêm nào có đoàn hát về biểu diễn ở sân bãi của xã, đêm ấy làng, xã vui như hội. Bà cùng vài người bạn thường lén ra sau sân khấu để xem các nghệ sĩ hóa trang. Chọn một vị trí thuận tiện nhất để xem đầy đủ vở diễn. Rồi lại lén xem nghệ sĩ tẩy trang. Người đàn bà ít học ấy tự rút ra một triết lý sống là sân khấu chỉ là sự hào nhoáng. Vậy mà, cái điệp khúc lén lút xem hóa trang, tẩy trang cùng sự công khai xem vở diễn cứ luôn lặp đi lặp lại, không chán. Nhiều người nói bà dở hơi, đi sớm về muộn. Bà mặc kệ. Cho đến một đêm bà bị một nhóm trai trẻ kéo vào vườn chuối. Từ đó, cuộc sống của bà thay đổi hoàn toàn. Tất cả trở nên lạnh lẽo, ít nói cười vô tư như trước. Bà đã bị cướp mất thứ quý báu nhất của cuộc đời, nhưng lại ban tặng cho bà một hình hài con người. Đó là ả. Bà cũng không biết ai là cha của ả. Một mình nuôi con. Vất vả. Một mình chịu búa rìu dư luận. Bị xỉa xói. Bị gán cho nhiều thói hư. Bị coi là gái hư hỏng. Nhưng bà có niềm hạnh phúc riêng là ả. Đôi khi, bà thấy thiếu vắng cái gì đó, không tên, không hình bóng, không rõ ràng. Sự thiếu vắng ấy làm cho bà cảm thấy hạnh phúc không trọn vẹn. Nhưng có ả bên cạnh nên bà cũng không suy nghĩ gì nhiều. Bà dốc lòng nuôi con ăn học để con không thua kém bạn bè. Sự học thì ả chẳng đến đâu. Dáng dấp thì ngày càng phổng phao, ra dáng con gái, không một chút gì giống bà. Nhưng cuộc đời của ả thì giống. Cuối cấp ba thì ả có chửa. Nhà trai hứa sẽ cưới khi ả đủ tuổi. Nhưng đám cưới không xảy ra. Chàng trai lên thành phố học. Không một lần bén mảng về quê. Ả một mình nuôi con. Nhà có ba người đàn bà thuộc ba thế hệ. Sống chật vật lắm!

Minh họa: Nguyễn Chơn Hiền

Câu nói “chẳng ai giàu ba họ, chẳng ai khó ba đời” đã vận vào gia đình ả. Vùng núi quê ả được quy hoạch làm hồ chứa nước. Đường làng mở rộng. Đất đai được đền bù. Giải tỏa. Di dời. Định cư. Làng như một công trường. Nhà của ả cũng được đền bù và ra mặt tiền. Dịp may đến, ả mở quán. Sáng cà phê. Trưa giải khát. Xế chiều bia rượu. Thu nhập cũng khá. Ả phải tuyển thêm mấy cô gái tre trẻ để phục vụ. Dần dần phục vụ luôn nhu cầu vui vẻ của cánh công nhân, trai làng. Quán của ả thành tụ điểm trụy lạc. Những người vợ luôn dòm ngó chồng mình khi vào quán. Có một vài vụ đánh ghen với các cô phục vụ. Chính quyền cũng vài lần nhắc nhở. Đau đớn nhất là miệng lưỡi con người. Mẹ hư hỏng thì sao sinh con thánh thiện được. Đột nhiên ả đóng quán. Để con lại cho bà ngoại rồi lên phố lập nghiệp. Vẫn thuê nhà, mở quán. Ả sống chung với một gã trung niên như vợ chồng. Hy vọng con mình cũng có cha, mặc dù gọi đầy đủ phải là cha dượng. Quán ả lại bị đánh ghen. Lần này, không phải mấy cô phục vụ mà chính ả. Thì ra gã trung niên kia có gia đình, vợ con đàng hoàng. Rất nhiều người kéo tới. Chửi bới. Xô xát. Rồi đổ máu. Ả hoảng quá, thu vén chút ít tiền bạc rồi đón xe về quê trước khi lực lượng chấp pháp đến. Sau này, ả biết chuyện có máu nhưng không nguy hiểm gì nên chính quyền sở tại cũng cho qua. Ả cũng có lần đến quán để vớt vát, nhưng tất cả đã thu dọn sạch như chưa từng có quán của ả ở nơi này. Ả thành ra trắng tay. Một cô phục vụ cũ gợi ý: “Không còn tiền bạc để mở quán bán buôn thì bán cái tự có”. Nghĩa là ả có cái tài sản ngàn vàng nhưng nay đã mất giá nhiều rồi cùng mấy cái địa chỉ và số điện thoại. Ả gọi. Nơi nào cũng vồn vã. Hẹn nhau. Dạn dày ở đâu chứ với ở mấy địa chỉ ấy, ả vẫn là lính mới. Hàng lạ nên được săn đón. Chừng vài tháng đã trở thành cũ vì toàn là khách quen. Bọn choai choai tìm gái thì ả thường bị loại. Ả lại tìm địa chỉ mới để trở thành hàng mới. Cái tên Yến đã vận vào người ả. Một cánh chim nay đây mai đó, thỉnh thoảng mới bay về tổ. Không gắn bó nơi nào, người nào.

***

Sau cuộc mây mưa, người đàn ông gợi ý: “Anh thuê nhà trọ riêng cho em và mỗi tuần anh đến. Chứ đến nhà nghỉ gặp nhau không an toàn”. Ả nghĩ, à, thì ra anh muốn sở hữu ả. Một cuộc sống yên ổn nhưng bão tố có thể ập đến bất cứ lúc nào. Dựa vào anh, ả sẽ có một cuộc sống dễ chịu hơn. Không một ai thân thích mà có người đứng ra cưu mang thì quá tốt đi chứ. Ả biết anh có điều kiện để lo cho ả một tiện nghi vừa đủ để anh tận hưởng sở thích của mình mà vẫn giữ sự bình an trong gia đình. Anh đọc đúng tâm trạng của ả: Em sợ vợ anh biết chứ gì? Không chỉ là vợ con anh, sợ cả con gái của ả biết chuyện ả cướp chồng người khác. Ả đã một lần bị gã trung niên lừa. Còn anh thật tình đến độ ả không cần gạn đục khơi trong vẫn thấy đấy là cái bến bình yên mà mình có thể tạm neo đậu. Nhưng khi thuyền nhổ neo thì ả sẽ ra sao? Khi tình cảm đã gắn bó, ả có đủ can đảm rời xa mối quan hệ này. Thôi thì cứ là cánh chim Yến vẩn vơ đúng như cái tên của ả. Cứ là một con đĩ cho anh thưởng thức được trọn vẹn sự nồng cháy, phóng túng. Không biết từ bao giờ ả thấy anh vui là ả hạnh phúc. Ả còn đang lơ lửng thì thêm một đề nghị: “Hay là chúng ta tìm một nơi nào đó mà không ai biết đến mình mà chung sống?”. Ả suýt bật cười với lời đề nghị như chuyện trong các tiểu thuyết ngôn tình hạng ba và sự ngây thơ của anh về cuộc sống. Làm gì có chuyện một mái nhà tranh chứa hai trái tim vàng mà mơ ước. Ả giật mình vì sao anh lại sẵn sàng dành thời gian, tiền bạc và tâm trí cho niềm khát khao không tưởng như vậy. Ả tiếp xúc, chung đụng với nhiều đàn ông ở nhiều tầng lớp, lứa tuổi nhưng chưa bao giờ hiểu được tâm lý của họ. Ả hoang mang.

Rồi ả lờ mờ hiểu rằng anh bị tổn thương từ gia đình. Anh muốn trốn tránh, muốn quên đi quá khứ. Anh hy vọng ả là vùng an toàn để anh giấu thân. Nhưng chắc chắn khi vết thương đã lành, anh sẽ quay về nơi đã rời bỏ, chấp nhận nảy sinh lại tình cảm với người đã từng làm anh tổn thương. Khác với ả. Ả dễ dàng ngủ với nhiều người đàn ông để vượt qua nỗi đau và không muốn quay lại khi mối quan hệ đã chấm dứt. Ả sử dụng sự lãng mạn nhất thời để quên đi quá khứ. Ả chưa bao giờ xem đó là mối quan hệ nghiêm túc. Như đêm nay ả hẹn hò với anh. Hai người đến với nhau không theo một kế hoạch nào. Lặng lẽ. Ngọt ngào. Say đắm. Thỏa mãn. Nhưng sự yên ổn, hạnh phúc của anh sẽ bị đe dọa; lưới tình sẽ phủ lên đời ả. Người ta nói “làm đĩ vì hoàn cảnh và vì tiền” chỉ đúng một nửa. Ả nghĩ đơn giản là làm đĩ không để tình cảm chi phối. Ả sợ…

Thay sim điện thoại, ả bắt xe đò về nhà. Ả nghĩ đến một cái quán nho nhỏ có ba người, ba thế hệ cùng chăm sóc. Dù khổ cực nhưng căn nhà đầy ắp tiếng nói, tiếng cười vào mỗi đêm. Cánh chim phiêu bạt đang tìm về tổ ấm.

NGÔ VĂN CƯ

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Thơ dự thi của Lê Bá Duy

Tháng Mười mưa trắng núi Tình
biết phương ấy mẹ một mình dưới mưa
buồn theo cơn bão cuối mùa
phận người mỏng mảnh hơn thua được gì

Thơ dự thi của Duyên An

Về ngồi dưới cây một chiều xanh ướt vai
trăm năm chảy trong thớ vỏ
thơm hoa đại trắng
uống dạt dào mạch nước Côn giang. 

Về yên bình dưới bóng cây

Có lẽ, chỉ khi làm bạn với cây, chứng kiến vòng luân hồi của cây, từ những ngọt ngào mà cây mang lại cho đến những mất mát mà cây nhắc nhở thì con người cũng được trải nghiệm…

Bữa tiệc ly

Tôi sẽ không kể cho ai về kết quả chẩn đoán. Tôi sẽ chỉ đơn giản là tiếp tục đeo chiếc mặt nạ mà tôi đã đeo suốt nhiều năm nay, ngay cả khi cơ thể bên trong tôi sẽ thối rữa…