Hoài niệm

(VNBĐ – Thơ). Anh trở lại con đường xưa ấy
Trời vẫn xanh như những tháng năm nào
Nắng vẫn trải trên triền đê dìu dịu
Sông ngàn đời, sóng nước vẫn lao xao.

Chỉ có em không còn qua lối cũ
Màu áo xưa giờ đã đổi thay rồi
Và mái tóc, không còn bồng cỏ rối
Của một thời, mơ mộng áng mây trôi

Anh dừng lại trên bờ đê hoài niệm
Bóng em xa, chiều bỗng tím hoang chiều
Dòng sông cũ lặng buồn không muốn chảy
Con đò chờ trên bến vắng cô liêu…

Em đã quên những lời ước hẹn
Đường cỏ may xưa mờ dấu chân người
Rồi có chiều nào em nhìn lại
Con đường xưa… thôi chỉ mưa bay.

ĐOÀN VĂN DŨNG

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Thơ dự thi của Lý Thành Long

Nhớ thương nào từ phía ngọn Nồm khơi
môi má đầu nguồn ngả vào lòng xanh tận bể
duyên xà hai giọt phù sa thắm đỏ
đồng bãi phồn sinh

Những đứa trẻ sinh ra từ khuông nhạc

Mi hướng ánh mắt về phía bầu trời trong veo, xanh như mặt nước biển và bắt đầu cất tiếng hát. Biển rẽ sóng, tạo thành một khuông nhạc với năm dòng kẻ lấp lánh ánh vàng…

Tháng Mười Hai chạm vào miền nhớ

Tháng Mười Hai dịu dàng như một bản nhạc dương cầm, từng phím đàn vang lên trong trẻo giữa tiết trời se lạnh, mang theo hơi thở của những ngày cuối đông…

Phía sau ngón tay trỏ

Năm ấy, chính ngón tay ông Mười đã khai ra nơi trốn của cả làng và có cả cha ông đang trốn. Mấy chục năm ròng, ông Mười sống trong sự trừng phạt từ những cơn tra tấn của lương tâm…