Gọi xanh

(VNBĐ – Thơ).

Anh ơi
Lá đắng em còn một cây
Lá đêm em còn một bầy
Lối trăng em còn một đời
Một đời ta đi không mùa
Một mùa lên cao chơi vơi
Một mùa diều non liu diu
Một mùa tùng rinh thuyền son trâu vàng
Một mùa đồng trinh lùm tre lân tinh
Tay nắm tay buông miên man lời đêm
Tiếng khóc kim cương em tôi cầu hôn
Phím lẫy tinh khôi phím giàn giụa sóng
Sóng cất lên đi bài ca không bờ
Ta cất lên ta bài ca không mùa
Ướm lên tim anh một xanh dù lá đắng
Rớm lên môi anh một trăng rồi xa anh.

TRẦN HÙNG

(Văn nghệ Bình Định số 97 tháng 5.2021)

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Tường thành mặt trời

Tôi siết tay Xuyến, chạy giữa biển, trong khi nghĩ về căn phòng có mùi nhang khói thấm vào ga giường. Cái sân sáng như sân khấu. Má ở đó, cha ở đó, Lam và mọi người ở đó. Chỉ có tôi là khán giả…

Chiều về trên bến sông quê…

Có những chiều ngồi lặng im cùng sông, chỉ để nhớ về một thời đã qua. Để thấy sông mênh mông mà đời mình thì nhỏ bé. Bến sông tuổi thơ vẫn lặng lẽ bồi đắp phù sa…

Màn chống muỗi

Trước nhà anh có một cái hồ. Rất nhiều muỗi. Đêm tân hôn, anh cùng vợ mắc màn. Họ thả đom đóm vào bên trong. Những đốm sáng xanh mỏng manh bay chập chờn…

Lắng nghe xuân về

Nắng nhảy lò cò trên lá
Lao xao gió chơi trốn tìm
Sóc nâu ngỡ ai rượt đuổi
Giật mình rơi biếc tiếng chim.