Giọng chim

(VNBĐ – Truyện ngắn dự thi). “Hắn tạch rồi!”. Lòng ông Vệ trĩu nặng. Kẻ bị tóm là Dũng “rồ”, một vây cánh của lão Thật, tên ăn cháo đái bát, bán đứng anh em. Lão Thật là em họ xa ở quê, được ông Vệ đưa đi làm ăn từ thuở hàn vi. Ông có ơn với cả nhà lão, sau cả thằng Phước, con lão, thế mà lão đâm sau lưng. Chẳng là, biết ông Vệ sắp rút về, nhường quyền điều hành trực tiếp tập đoàn Đại Dương cho con trai lớn, lão Thật nhẫn tâm lừa ông ký vào một văn bản hợp tác mà sau đó tập đoàn thiệt hại nhiều tỷ đồng. Sau lần ký tá, công ty Đang Phát của Dũng “rồ” và vài doanh nghiệp loe ngoe vui mừng hưởng lợi.

Năm đó lão Thật đã tung bộc phá, khiến lòng dạ người cựu binh chao đảo. Cú đánh làm ông Vệ ốm liệt giường mấy ngày với mê man tuyệt vọng, lại hao tiền tốn của lo lót. Mỗi lần nghĩ về nỗi đau, ông hỏi lão: “Tại sao cậu làm tôi ra nông nỗi này? Tôi có đối xử tệ với cậu không? Cậu thừa biết nếu tôi ký vào cái văn bản đó, thiệt hại cho Đại Dương sẽ vô cùng lớn…”. Đối mặt sự chất vấn của ông Vệ, lão Thật cúi gằm, rồi tơn tớn xoa mịn bằng một câu em xin lỗi anh. Sau lần đó, đường ai nấy đi.

Dũng trốn thuế và làm ăn phi pháp. Bọn chân rết, lâu la sẽ chao đảo. Thật sẽ run lắm cho mà xem. Để rồi kịch diễn ra như thế nào. Nhưng sâu trong tâm tưởng, ông vẫn thương Thật, đường sáng không đi, lao đầu vào đường tối. Ông tự hỏi, mình có bao giờ thất đức với anh em, mà sao có người lợi dụng lòng tốt để hưởng lợi riêng?

Tiếng bà giúp việc báo khách kéo ông về thực tại. Là Phước, con lão Thật. Trước mặt ông Vệ là khuôn mặt hơi gãy, giống bố, dễ liên tưởng dạng tiểu nhân. Gã không ngớt lời khen khuôn viên của “ông bác” chẳng những đẹp còn bề thế sang trọng. Nhất là những cây cảnh hoành tráng đẳng cấp. Phước mang đến một cái lồng chạm trổ tỉa tót kỹ lưỡng, tinh xảo, bên trong là con vẹt mỏ đỏ, đuôi dài với bộ lông tuyệt đẹp.

– Dạ, không gian này của bác có thêm “anh bạn” này thì tuyệt vời lắm lắm.

Phước búng tay ra hiệu. Tức thì con vẹt thốt lên, gần rõ như tiếng người: “ào ông chù, ào ông chù” (chào ông chủ). Lại một cái búng tay khác, con vẹt nói: “vạn tuế, vạn tuế”. Ông Vệ cười. Con chim lém lỉnh! Xưa nay ông không nhận đồ tặng của người mình không giúp. Phước là con trai lão Thật, đang làm chủ một công ty nhỏ mới phất chục năm nay cũng nhờ ông xởi lởi ban cho một vài dự án nhỏ.

– Đây là con vẹt Nam Mỹ đã được thuần hóa. Cháu xin kính biếu bác, để thi thoảng nó giúp bác thư thái tinh thần ạ. Nó làm trò giỏi lắm, bảo đảm bác sẽ thích mê. Nó lại được ngự ở ngôi nhà tuyệt đẹp này nữa thì mức độ tuyệt tăng lắm lắm đấy ạ.

Thích chim, nhưng không vồ vập quá. Mặt ông hồng lên. Đó là cách ứng xử với mỗi ai đến cảm ơn. Trước tới nay, ông nghĩ, người ta tặng quà là cái nghĩa lưu tình. Tập đoàn Đại Dương trở nên phát đạt đều nhờ ông lao tâm khổ tứ. Ông ăn ở biết điều, quà cáp rải ở tất cả những chỗ cần. Đời mà, sự hợp tác trôi chảy, đỡ đần nào cũng vài ba bên win-win. Thằng Quyết Tiến con trai út của ông mới lập công ty riêng cũng được ông dạy như thế. Nhưng nó muốn đi tắt. Quyết Tiến bảo con có đường đi riêng mình. Bố con thằng Phước cũng lân la tính toán nịnh cả Quyết Tiến. Phước cà kê một hồi, giới thiệu khả năng của con vẹt. Nó có thể nói được nhiều điều khi chúng ta kiên trì dạy dỗ. Nó sẽ giúp ông bác đã sang lại càng sang.

– Bác chơi thấy thích, rồi cháu biếu thêm ạ. Chả đáng là bao. Như con muỗi ý mà bác!

– Mày định sai tao cái gì hả? Vòng vèo làm gì.

– Ấy dạ không… Bây giờ thì không ạ. Cháu biếu để thể hiện lòng kính hiếu bác thôi ạ.

Câu nói của Phước suýt làm ông nôn. Phước là điển hình đi lên bằng nước bọt. Có lúc gã đóng vai con rối trong các cuộc nhậu. Trò này hợp thời bởi lời gã rót tràn trề làm nhiều người ưa nịnh thấy… êm tai. Phước ra về, mang đi cái ồn ào. Gã không quên nói với con vẹt: “Mày chăm sóc ông chủ tử tế vào nhá”. Con vẹt cúi thấp đầu xuống, cái đuôi vẩy vẩy, y như chó mừng chủ. Ông Vệ quay lại với con vẹt. Nhìn lâu giống bố con lão Thật quá. “Cha bố thằng lém lỉnh!”. Nâng cốc trà bà giúp việc vừa rót, ông nhấp nhẹ nhàng. Gió xuân rơn mềm bao phủ không gian. Xuân làm cốc trà trở nên nồng nàn. Ngắm kỹ con vẹt, nó có vẻ ngồ ngộ, có tí trâng tráo. Những cây cảnh biết phận mình khoe kiệt cùng vẻ đẹp. Bầy chim trời tí xíu lao xao bay lượn rồi lẫn vào những bóng cây.

Hình ảnh cái mặt gãy của lão Thật lại ùa vào tâm trí ông.

***

Thời trai trẻ ông Vệ chinh chiến ở chiến trường ác liệt. Giặc giã yên, ông về quê, chứng kiến cảnh làng xóm kiệt quệ, đói nghèo, cây gai, cỏ dại mọc đầy. Sự kiên gan của người lính vẫn ập òa trong từng mạch máu làm ông không thể khoanh tay đứng nhìn. Sống là không chịu đầu hàng gian khó. Câu khẩu hiệu đó găm vào ông từ ngày xa quê, vẫn luôn nóng hổi nhắc nhở. Từ năm “tám mấy” ông nhận thêm ruộng, thầu ao thả cá, buôn muối, chẳng sá gì nắng mưa hay những lúc cơ thể quặn lên vì vết thương trước “bảy lăm”. Sau này còn đánh phân bắc, phân xanh về bán. Thật xuất ngũ sau ông mấy năm, có anh trai đào ngũ, sau này chết vì tai nạn tàu hỏa. Nhìn cái mặt gãy, tồi tội, ông Vệ tận tình dạy cho. Rồi ông dẫn Thật đi buôn muối.

Buôn đâu trúng đó, ông lại hùn vốn cùng những người chuyên hút thuốc lào mở ra nhiều đại lý ở các huyện ngoại thành và quận nội thành. Có tiền, ông đập vào đất. Mà đất đai ngày đó rẻ như cho. Mấy “ông bác” xã hội quý đến mức sẵn sàng cho ông cả sào đất ở mạn ngoại thành um tùm cây cỏ khi ông mang nghề buôn muối đến cho họ. Làm giàu từ muối nhưng để ngạo nghễ làm giàu, có danh vị với đời phải là bất động sản. Những năm ấy chẳng ít kẻ lội đôi chân vào thương trường đầy chông gai, lắm lúc nhơ nhớp. Thương trường khốc liệt chẳng kém chiến trường.

Nước nổi bèo nổi. Ông giàu lên lão Thật cũng giàu lên. Đầu lão cứ cui cúi, tồi tội. Lúc nào lão cũng cúc cung tận tụy. Là người biết nghĩ trước sau, ông luôn hàm ơn, tạ lễ những người đã giúp đỡ cho sự thành công của mình. Chả riêng gì Thật, đàn em trong thôn, họ hàng, láng giềng, ông đều hào phóng tương trợ.

***

“Chào ông chủ. Chào ông chủ”. Sáng bước ra khuôn viên hít khí trời, con vẹt đã làm không gian rộn rạo. Giọng nó ngày càng nét như thể đã tự tập uốn lưỡi từ lâu lắm. Hằng ngày ông dành nửa tiếng dạy nó nói theo hướng dẫn của Phước. Vẹt không nằm trong nhóm chim biết hót nhưng lại là loài nổi tiếng với khả năng bắt chước cách phát âm phức tạp trong giọng nói người. Con này khôn lỏi. Có lúc nó nghĩ được những mỹ từ mà ở tuổi ông nếu nhận là hơi ngượng hoặc không hợp. Ai lại nói: “Ông đẹp trai”, “ông thông minh”. Đẹp lão mới đúng. Còn thông minh, không, phải dùng từ khác thay thế cơ, như thông tuệ. Ông bảo với con vẹt: “Mày chỉ cần hằng ngày chúc tao sống thọ là được”.

Trước đây, ông từng chơi chim nhưng không sâu. Công việc bận bịu, không chăm được, nên con sổng chuồng, con buồn bã lăn ra chết. Thời gian ngốn hết bao nhiêu thú chơi thanh tao vào ổ bụng khắc nghiệt của nó. Ông quên mất mình cần tiếng chim đến thế nào. Giờ tiếng con vẹt đánh thức niềm cảm hứng tận sâu thẳm trong ông. Ông nhờ người kiếm thêm hai con nữa về nuôi một thể. Hai con vẹt quý được mang về thì con Phước tặng càng trở nên hoạt bát, tinh lẹ cạnh tranh thể hiện mình. Chao ôi chúng nói liên hồi. Chúng đua nhau khen không biết mỏi họng, đến nỗi những chiếc mỏ quặp xinh xắn bị mòn đi. Để cạnh thì chúng nhí nháu. Để xa nhau chúng nói to hơn, gây chú ý. Khách đến khen ông chịu chơi. Ông xua tay: “Vui cửa vui nhà thôi, có lúc rát tai lắm”.

***

Trong tập đoàn, đối tác, người quen, bè bạn, tất thảy đều trổ ra những lời bợ đỡ, a dua, mồm miệng đỡ chân tay. Người này nói xấu người kia. Ai cũng muốn lấy lòng chủ tịch. Bên ngoài, người xu nịnh để xin việc, kẻ nhằm là phẳng những khó khăn trong đấu thầu, cạnh tranh giành quyền thi công công trình hoặc cung cấp vật liệu xây dựng. Cũng có khi chỉ là dự án làm cột đèn chiếu sáng một đoạn phố. Nhà nhà chém gió. Người người chém gió. Đôi lúc ông nhăn mũi vì lời kệch cỡm xộc vào. Nịnh từ cách ông hút thuốc lào đến cái tay bưng nước. Nịnh nọt thành phong trào, tạo bệ phóng cho thăng tiến. Thật – phó tổng giám đốc và thằng em Phóng ngang chức Thật thì khỏi nói, phởn phơ khen ông Vệ. Hai người luôn kèn cựa nhau kiểu như hai gái chung một chồng. Nhiều khi vui, ông quăng cho vài câu vào mặt: “Chúng mày khen mà tao thấy kinh”. Đám cấp dưới xun xoe dừng vài hôm rồi đâu lại vào đấy. Nhắc nhiều mệt. Thôi mặc. Ông từng nghe ở đâu đó nói, bọn nói dối lưỡi sẽ ám đen nên mỗi ai khen mình, ông đều gắng nhìn vào lưỡi họ. Khi còn tại vị ông cất nhắc nhiều đàn em. Sau đó có thằng rẽ ngang vào làm Nhà nước. Có đứa tách ra lập công ty. Nhiều kẻ thành trọc phú và học qua cầu rút ván rất nhanh. Bọn họ luồn cúi leo vào chễm chệ những cái ghế làm ông bất ngờ. Nhưng bất ngờ nhất là Phóng. Đợt còn ở tập đoàn, Thật và Phóng xun xoe không hẹn mà gặp, lên trình giấy tờ ở phòng ông. Cả hai kèn cựa, cạnh khóe rồi xông vào vật, bóp dái nhau. Phóng bị vỡ hạt. Tai tiếng lềnh bềnh nổi giới kinh doanh bất động sản ngày đó. Sau hôm đi viện về, cũng chẳng hẹn mà gặp, cả hai mang quà đến biếu. Hôm đó ông mở cửa, nhìn thấy, đuổi thẳng. Để chữa ngượng, Phóng tung ra lời đồn rằng lão Thật cũng bị bóp trật hạt, dái to mà không hạt. Sau này, ông Vệ mới biết, bọn họ xách vẹt đến biếu. Ông cũng tách Phóng khỏi tập đoàn. Thế rồi, Phóng chễm chệ ngồi ở ghế Phó giám đốc Sở xây dựng…

“Ông em” quyền uy ngất ngưởng của thành phố mời đến nhà nhậu. Sau buổi miễn cưỡng tiếp mấy tên chém gió, ông thu xếp mọi việc rồi về nhà tắm rửa, sau đó đĩnh đạc tự tin đến nhà vị lãnh đạo chóp bu. Nơi đây luôn sặc mùi xì gà và quyền thế. Nhạc không lời du dương từ chân cột đèn ngoài cổng dẫn vào cửa sảnh. Tiệc quan to bao giờ cũng đậm đà sang. Ông Vệ nhăn mũi vì gã trán hói được mệnh là “vua nịnh” đang vênh vang lẫn trong đám quan chức. Cái trán hói của Đức Sỹ như bóng hơn sau mỗi lời thốt ra. Gã luôn miệng thể hiện là giáo sư tiến sĩ, giám đốc, nghênh ngang khoe tập thơ mới xuất bản được xức thơm bằng mấy bài sặc mùi tán dương. Gã là người từng cùng vào sinh ra tử với ông ở chiến trường, làm trong tập đoàn, thế rồi biến chất thành một con buôn rẻ tiền. Cũng hèn hạ như lão Thật, gã bắt tay với người ngoài để hưởng lợi một mình, gây thiệt hại cho cơ quan. Sỹ bị đuổi. Không anh em gì hết. Sao trước đây trong hòn đạn mũi tên, người ta có thể đồng lòng, nhất nhất một chí hướng, vậy mà lúc xuất ngũ, làm ăn lại có thể phản bội, giở con dao thủ đoạn chém đứt mạch máu tình nghĩa? Chà! Còn tên Thán kia nữa, một kẻ chuyên bám gót quan chức, nói dối trơn tru ngọt như nói thật, lập đường dây chạy chọt ngầm, ăn dự án. Cánh doanh nhân thành phố còn lạ gì. Hắn cùng Sỹ gây dựng bè phái, tạo những chân rết giành giật miếng ăn người khác. Bữa tiệc khai vị bằng chuỗi thể hiện quyền uy của ông em chức lớn. Mấy kẻ xung quanh hai tay giả dối chạm ly. Ông vẫn nhớ, Thán là người bắt tay với Thật, nhưng cũng tố những hành vi của Thật với ông. Còn ông hết lòng bảo vệ đàn em: “Thật nó không dám làm điều đó”. Thán nhấn: “Rồi huynh đệ tương tàn, đầu rơi máu chảy, anh sẽ biết”.

Không vui, ông Vệ xin phép rút lui sớm.

***

Rít xong điếu thuốc lào, ngắm mấy cây thế hoành tráng mới được đưa về thì mấy con vẹt thức giấc. Những ngày qua, chúng gào từ sáng sớm tới tối. Màn đêm xuống chúng vẫn không dừng lại.

– Ông vừa vừa phai phải thôi chứ. Tưởng có tí tiền mà lúc nào cũng ca ngợi mình. Suốt ngày đêm vẹt khen chủ. Đúng là người nào vẹt nấy.

Tiếng ai đó chói gắt ngoài cổng. Ông nghểnh ra. Bà giúp việc mở cổng. Tức thì cô hàng xóm lao vào, nhấp nhóa mặc nguyên bộ đồ ngủ, đầu vú nhọn hoắt sang nhà ông làm om sòm. Cô tung ra tất cả những bực tức đã bị nén chặt nhiều ngày đêm. Là tại bọn vẹt. Chúng ồn ào suốt đêm làm cô mất ngủ. Trong đêm thanh, tiếng bọn vẹt càng căng tức. Ông Vệ sượng sùng, không biết giấu mặt vào đâu.

– Đúng là khổ. Tôi xin lỗi cô. Tôi không nghĩ là nó lại gây ra tội. Tôi sẽ xử lý.

Lúc này, Lực, chồng của người phụ nữ chạy sang.

– Ấy chết, mình ơi, có gì mà to tiếng thế. Cứ từ từ ta góp ý với bác Vệ.

Lực đẩy vợ về, còn mình quay lại.

– Khổ, vợ em nó nóng nảy quá, không kiềm chế được. Mong bác bỏ quá cho.

Lực là hàng xóm, cũng là một người từng được ông Vệ cứu trong mấy thương vụ làm ăn. Trong chuyện ồn ào của mấy con vẹt, anh không định đến nhà ông Vệ. Tại vợ anh sồn sồn ầm lên.

– Lỗi là ở anh, chú Lực ạ. Chắc anh sẽ phải bỏ mấy con vẹt đó đi.

– Ấy chết. Sao thế được ạ. Bác cứ bảo nó nói ít đi thôi ạ. Bỏ đi làm gì. À, em thì đàn ông đàn ang dễ ngủ, có tiếng vẹt cũng vui. Nhưng đám phụ nữ, bọn họ… Em mong bác thông cảm.

Mặt ông Vệ đỏ lừ. Ông xấu hổ. Hỏi ra, ông Vệ mới biết Hoảng có ngôi nhà sát vách nhà Lực đã phải chuyển ở nơi khác. Một tháng qua, họ không thể chịu được tiếng vẹt ban đêm. Chị vợ mắc chứng mất ngủ. Họ chịu ơn ông Vệ không dám nhắc nhở, đành âm thầm rút chỗ khác.

***

Thằng Quyết Tiến bị công an sờ gáy. Cũng tại thằng Phước nịnh bợ, uốn éo đưa Tiến đến nông nỗi này. Tiến là thằng ngựa non háu đá không chịu nghe lời bố, nhuốm màu xu nịnh. Có lúc ông thấy giọng nó sặc mùi xu nịnh. Quyết Tiến dính dáng đường dây mua bán hóa đơn đỏ, bị bắt tạm giam, chờ điều tra. Ông Vệ phải đôn đáo tìm cách lo lót. Suốt nửa tháng trời ông mê man lo lắng.

Ông buồn vì mất ngủ, trong mơ màng bọn vẹt về làm phiền. Thêm ba tháng trằn trọc, đôn đáo, lại phải có lời nhờ vả bố con thằng Phước, thằng Quyết Tiến con ông mới chỉ bị phạt hành chính, được thả ra và bị quản thúc. Không nhớ ông đã gõ bao nhiêu cửa, sử dụng đến bao nhiêu mối quan hệ, tốn kém cả núi tiền. Thế rồi bước ra, thằng Quyết Tiến lại phũ phàng nói chẳng cần nhờ vả bố, con cũng tự lo liệu được. Khớp nối các ông tin, ông Vệ biết Tiến bị bố con thằng Phước giật dây. Kế hoạch của Phước là dìm Quyết Tiến xuống, rồi vờ vĩnh cứu lên. Như thế, bố con nó sẽ được mang ơn, có thể mang ra đánh đổi với ông Vệ. Đời này, đúng là chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Một đêm giật mình tỉnh dậy, ông bỗng thèm tiếng chim hót trong trẻo bình thường dân dã. Ông mong tìm những tiếng cu gáy, sáo sậu, vành khuyên, họa mi… để dưỡng nuôi tâm hồn mình, để xoa dịu những vết thương nhức tấy trong xã hội nhiều bạc ác. Ông nhớ câu nói: Để nhìn thấy những con chim, cần phải trở thành một phần của sự im lặng.

Minh họa: Lê Trọng Nghĩa

Ông dò tìm từ những nhóm hội chơi nhỏ nhất để xin học hỏi, trao đổi, mua bán. Đa phần ông mua và hỏi han cặn kẽ đặc tính, cách chăm sóc, thế mạnh, giọng hót của từng loại. Sơn ca có giọng hót thánh thót, chích chòe lanh lảnh, hoàng yến ngọt ngào. Chim hoàng khuyên mắt đỏ ruby thì tuyệt thôi rồi. Chỉ những người giàu có mới dám tậu về. Nhiều hôm ông lân la đến các cuộc thi chim, các câu lạc bộ chỉ để chiêm ngưỡng, được nghe tiếng chim hót. Ông lạc vào thế giới đầy thi hứng nhưng cũng vô cùng đắt đỏ. Sau vòng tham khảo ông chọn những giọng hót hay mua về. Hễ nghe đại gia nào sở hữu loài chim quý thì tìm đến.

Thế mà trong số chim chóc của các đại gia, ông vẫn lọc ra tiếng chim méo, đục, như bị hít phải khói độc. Trong vài tháng ông đã sở hữu hàng chục ca sĩ nhỏ bé. Như con họa mi khảnh ăn kia, ông mới rước về có giọng được quảng cáo là cực chuẩn. Giọng đổ. Tức là tiếng hót có một độ cao, rung rất đều như tiếng rung cần violon. Là quảng cáo thế, ông nghe thấy thế rồi lại thấy không phải thể. Với dòng họa mi, ông sở hữu hai con giọng hồi, tiếng hót đổ dồn từ cao xuống thấp. Ông cũng tậu về hai con sơn ca được nhiều đại gia giới chơi kính nể. Lúc hứng khởi hót giọng thanh mà không chóe. Lúc bình thường hót đều, uyển chuyển mà không đục. Khi bình thường hót ấm áp mà không rè. Đặt trong khuôn viên, lắng nghe từng tiếng, thích thì thích thật nhưng ông cảm giác ở chúng còn thiếu gì đó. Thiếu sự an bình. Mỗi âm vực, sự luyến láy trôi chảy của chúng gờn gợn vẩn đục thế thời, xớn xác toan tính.

Công việc giao cả cho con cả và con gái, ông tự do lên đường tầm giọng kỳ thú loài chim chóc, đầy hồi hộp và khổ ải. Bắt mối, kết bạn, bằng mọi cách ông vẫn chưa thể tìm ra những con chim có giọng hót hay hơn ba mươi con mình mang về nhà, nhờ hẳn một tay sành nuôi đến chăm chóc. Ngần ấy vẫn chưa làm ông thỏa mãn. Ông cảm giác trong giọng hót của chúng có lúc bị lệch đi. Là nó mà không phải nó. Ông thừa nhận mình chỉ là gã nông dân, nhưng đã từng trải. Nay ông tìm cách lý giải nhưng bất lực. Đúng là có những thú chơi khắc nghiệt, lao lực, hao tiền tốn của. Chính ông Vệ cũng không thể hiểu nổi. Tại sao mình lại phát rồ phát dại, điên điên khùng khùng, bị dắt đi, bị dẫn dụ, rồi dằn vặt khi cố đi tìm một thứ giọng của loài biết hót để khỏa lấp những vết thương chi chít trong mình.

***

Trống rỗng, tuyệt vọng. Mọi ngõ ngách của các đô thị đã bị ông xới tung. Rồi ông tìm thấy ở ngoại thành, có ông chủ Hiền sở hữu khu vườn cả nghìn mét. Ông này còn là “bố” của nhiều con chim mà giá trị của nó hơn châu báu.

Sau cái bắt tay khá ấm, ông chủ Hiền pha trà mời khách. Ông Hiền không nói nhiều nhưng đĩnh đạc. Phòng khách ông đặt một tủ sách ngay ngắn khá lớn. Ông Hiền không chỉ sành chim mà cả hoa lan.

– Hẳn ông không chỉ đến mua chim? Trong đôi mắt ông, tôi thấy một chữ tìm.

Ông chủ Hiền nheo nheo mắt mời khách, rồi chiêu ngụm trà. Ông Vệ hơi giật mình, chạnh nghĩ, đúng là một người cao tay.

– Vâng, thật ra, xin chia sẻ với ông, tôi đi tìm giọng chim. Tôi muốn tìm thứ giọng hợp với mình.

Đưa tay lên không trung, chĩa ra phía vườn, ông Hiền tự hào:

– Ở đây tôi có nhiều tiếng hót. Khách đến với tôi cũng nhiều. Trước đây tôi từng bảo thủ, giữ thế, chỉ sưu tầm, huấn luyện và thưởng thức một mình. Sau đó tôi nghiệm ra, thứ tinh túy ấy phải chia sẻ cho người khác. Ai có tâm thế, biết được cái hay của từng lời chim hót thì có thể kết giao.

Ông Vệ thành tâm:

– Tôi cũng chỉ là dạng mới lấn sang. Mong ông chỉ giáo.

Một động tác vung tay khoáng đạt.

– Ông bác khiêm tốn quá. Cũng không có gì cao siêu cả. Thực tế thì ở thành phố này nhiều người chơi sang, nhưng không phải ai cũng hiểu hết triết lý chơi chim. Nhưng không sao. Cái gì cũng cần thời gian. Xin mời ông tham quan, ta nói chuyện thêm.

Chỉ có thể là mỹ mãn. Dường như mọi thứ chim quý đều có ở đây. Tất cả đều được chăm sóc, dưỡng nuôi chuyên nghiệp, dưới bóng cổ thụ, khế, nhãn, hồng xiêm. Phía cuối vườn lại là một ô dành cho vẹt.

Vừa đến sát chúng, ông Vệ giật mình. Ông gặp lại những lời nịnh hót chua ngoa của bọn vẹt, như mấy con mà ông đã tống cổ đi. Mũi ông nhăn lại, toàn thân nổi da gà. Thấy thế, ông Hiền quay sang, bảo:

– Bọn vẹt lém lỉnh lắm. Chúng chỉ làm trò vui thôi. Nhiều người thích dùng vẹt vỗ về bản thân.

Hai ông vừa nói chuyện thì Phước đến. Hóa ra Phước là khách quen của ông Hiền. Gã bắt tay hai ông rồi thưa với ông Hiền:

– Bố cháu bảo bác để cho thêm hai con vẹt. Trời ạ. Đã có năm con rồi còn đòi thêm hai con. Rồi có lúc lảm nhảm, như vẹt ấy. Có lúc thò tay bắt con vẹt ra, hôn hôn hít hít. Ông cụ lẫn rồi ạ.

Phước kể sơ sơ. Lão Thật thích vẹt. Chính lão đang dạy lũ vẹt uốn lưỡi, chửi tên những người lão căm thù. Chúng không chửi đúng ý, lão lôi vẹt ra rứt lông đầu, bắt phải làm đúng mới thôi. Giờ con nào cũng nham nhở tội nghiệp. Không biết trong số kẻ bị chửi, có mình không. Ông Vệ nghĩ. Phước ồn ào rồi mang vẹt về cho lão Thật. Gã đi rồi, ông Vệ quay lại với những con chim có giá ngất ngưởng cao. Ông chọn một con chào mào có tiếng hót của làng quê và một con chìa vôi giọng trong trẻo. Để hai chiếc lồng ra một khu vực, lắng nghe. Ông Vệ vẫn thấy chưa ổn.

– Thôi được, tôi cứ mua, mang về đã.

Hai ông hẹn nhau một ngày gần nhất cùng thưởng trà, nghe hót.

Về, đặt hai chiếc lồng chim mới cạnh những lồng chim cũ, nhưng tất cả im lặng. Nào hót đi, sao tự dưng câm bặt thế? Ông nhẫn nại đợi chờ. Gọi điện sang hỏi ông chủ Hiền, sao về nhà mới hai con chim im lặng, chúng cũng làm tất cả các lồng chim ở nhà ông im phăng phắc. Lạ thế. Gã chăm sóc thuê cũng lấy làm lạ. Ông chủ Hiền bảo đợi vài hôm xem sự thể thế nào. Đành thế thôi, nhưng sốt ruột quá. Bao tâm sức bỏ ra với hồi hộp, lo lắng, hy vọng, ông không thể nhận về sự im lặng.

***

Ông Vệ từ ngoài về thì thấy bố con lão Thật đã ở khuôn viên. Bố con lão Thật quỳ thụp xuống, van xin.

– Anh ơi, anh đại lượng, anh xá tội cho em – lão Thật cất lời – Em biết, em nhục lắm khi phản bội anh, còn cấu kết thằng Đức Sỹ, thằng Thán hại anh.

Trước đây, biết em có tội, lâm nạn anh vẫn giúp. Mới đây em làm khổ anh và thằng Quyết Tiến, anh cũng chẳng thèm chấp tội. Công ơn trời biển ấy em biết ạ. Nên hôm nay, hai bố con em đến đây để cầu xin, mong anh tiếp tục ban lòng thương. Năm trước Dũng “rồ” bị tóm, em tưởng hắn sẽ không khai ra.

Hắn im, rồi đến một ngày hắn khai ra một mắt xích. Mắt xích đó khai ra em. Em không thể bị ngồi tù. Anh cứu em với.

Mắt ông Vệ rơm rớm. Ông động lòng. Tính ông là thế. Đàn em, dù có tội lớn ông vẫn thương. Nhưng lần này… chuyện đi quá xa rồi.

Thấy khuôn mặt băn khoăn của ông Vệ, bố con lão Thật lại cúi gập mình. Lão Thật van:

– Anh ơi, xin cứu mạng em. Xin cứu cái mạng chó của em. Em đã lạy nhiều cửa rồi. Nhưng em lâm ngõ cụt…

Lão Thật khúm núm đi đến một cái lồng chụp bao vải đỏ, kéo ra, thưa:

– Trước đây em có sai thằng Phước mang một con đến, nay em mang cả đôi chim quý, kính biếu anh.

Đó là hai con vẹt, mỏ đỏ quặp lại. Ông Vệ nhìn thấy, giật nảy. Lão Thật vừa dứt lời thì hai con chim mua của chủ Hiền mở tiếng. Chúng khua môi múa mép khen ông. Khác hẳn hôm ở nhà chủ Hiền. Bản hòa ca xu nịnh vang lên. Tất cả các con chim trong khuôn viên như thể nghe theo lời lão Thật là quản ca, rồi nghe theo hai con chim mới là phó quản ca, cùng cất tiếng. Chúng khen ông như… vẹt. Chúng uống nhầm máu vẹt, nhắm rượu say, trệu trạo ngân rung giả tạo hay sao? Tại sao tất cả chim chóc biến thành cái thứ xấu xí giỏi bắt chước?

Choáng váng, loạng choạng, ông bưng ngực. Ông hét lên:

– Thì ra là mày, thằng Thật. Mày còn gây ra cả chuyện đó. Thật ơi, tao đã chạy trốn mày, chạy trốn thương trường. Tao chạy trốn cả lũ vẹt, thế giới vẹt.

Sao chúng mày vẫn ám tao?

Bọn chim chóc ngân tiếp bài ca:

– Ông đẹp trai. Ông đẹp trai. Ông hạnh phúc. Cứu người! Cứu người!

Đầu ông muốn nổ tung, gân tay gân chân vằn vện nổi.

– Chúng mày, tất cả chúng mày! Xéo hết! Tao không cần.

Ông gọi bà giúp việc, miệng lắp bắp: “Tống khứ hết, tống khứ hết”, rồi loạng choạng lao ra cổng. Trong khuôn viên, hai bố con lão Thật ngồi thụp xuống cạnh cái lồng chim và lẩm bẩm: “Tạch rồi! Tạch rồi!…”.

Màu cây nhập nhòa trắng xanh. Tiếng bọn chim ma quái, nhuốm ô nhiễm, đểu giả, đuổi theo. Phía bên kia, bầu trời như ụp xuống một rừng lửa đỏ, nhức nhối.

NGUYỄN VĂN HỌC

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Thơ dự thi của Lê Bá Duy

Tháng Mười mưa trắng núi Tình
biết phương ấy mẹ một mình dưới mưa
buồn theo cơn bão cuối mùa
phận người mỏng mảnh hơn thua được gì

Thơ dự thi của Duyên An

Về ngồi dưới cây một chiều xanh ướt vai
trăm năm chảy trong thớ vỏ
thơm hoa đại trắng
uống dạt dào mạch nước Côn giang. 

Góp lửa cùng đồng đội

Trong chiến tranh và cả trong thời bình, những người lính quân khí luôn có mặt ở mọi nơi, mọi lúc, sát cánh cùng các binh chủng khác hoàn thành sứ mệnh lịch sử…

Về yên bình dưới bóng cây

Có lẽ, chỉ khi làm bạn với cây, chứng kiến vòng luân hồi của cây, từ những ngọt ngào mà cây mang lại cho đến những mất mát mà cây nhắc nhở thì con người cũng được trải nghiệm…