Giằng mồ côi

(VNBĐ – Thơ). Chẳng biết mình là ai
Dám buồn..
Dám vui…
Dám hăm dọa một con cá ma đói nắng

Dụi mắt nhìn sông trôi
Nhìn người làng ôm con cá lạc
Về đâu…
Biết đời nguyện cầu ai…
Trăng thức trong màu di cư những tăm tích cũ, những thân phận cũ, và tiếng hát bâng quơ “ăn xin” màu buồn cũ…

– Mồ côi… Mắc mớ gì buồn
Coi như cầm giọt mưa nguồn… Khuyết trăng…

Thả giọt phù du khuấy mặt ao bèo bọt
Câu tiếng cười chứa chan tuổi thơ
Lầm lũi như không…
Mặc cơn mưa phơi màu trời rách…

Giằng như một gã thổ dân lưu lạc, ăn mày từng sợi nhớ cố hương lang thang trong từng sợi lửa đờn cò…

Cũ và buồn từng xác âm thanh héo rụng không mùa…

LÊ ÂN

(Văn nghệ Bình Định số 112 tháng 8.2022)

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Người đi nghe gió

Không có gió. Nàng đi tìm cố hương. Không gian trở nên lạnh lẽo vô cùng. Nàng như bình chân ở nơi chốn tâm hồn mà cũng lung lạc nơi đáy sâu tâm hồn ấy…

Bài hát của bảy giấc mơ

Bảy đêm rồi, trong giấc mơ tôi không biết hình thể nàng ra sao. Chỉ ánh mắt sâu và buồn như giai điệu của điệp khúc Gloomy Sunday ám ảnh tôi cùng với khuôn mặt màu xanh pha sắc tím…

Chái bếp vương mùi khói

Chái bếp nhỏ thôi, vách tường gạch cũ kĩ, lấm lem tro bụi, vậy mà ấm lạ. Đều đặn mỗi ngày, gà vừa cất tiếng gáy, má đã dậy nhóm lửa, ngọn lửa con nhảy tí tách, mùi khói quyện hơi sương cay sè mắt…