(VNBĐ – Thơ). Vành tai em như mộc nhĩ
Mộc nhĩ trắng tinh và lạ
Anh không nỡ nhai
Dù biết nó giòn giòn
Bàn tay búp măng em vừa ngọt
Không nỡ gia vị rau thơm và đậu phộng
Dù món đó rất hao rượu
Anh bỗng thèm theo em
Bát canh tập tàng mười sáu món
Như giậu mồng tơi bên bờ rào
Chiều chiều nhớ em mà vẩy nước
Như bụi rau ngót vừa nõn lá
Anh hay vò khi đứng trước em
Anh vừa giã cho em chén muối ớt
ớt hái từ cây ghen
chỉ một thoáng qua là xé lưỡi
em hít hà chưa em
anh không thể cắn vành tai em như mộc nhĩ
anh thích giòn khi mơn man…
LÊ VĂN HIẾU