Đêm bên dòng Đô Tỏa

(VNBĐ – Thơ). Em gánh nắng đổ xuống dòng Đô Tỏa
Chiều loang ra nhuộm bạc chân trời
Chạng vạng khói bồng bềnh no hơi lạnh
Cay mắt người gõ nhịp trên sông.

Khách lữ thứ nao lòng bên chén rượu
Phải đỗ quyên rát giọng gọi nhau về?
Chợt văng vẳng ngỡ đò xưa còn bến
Sóng dạ đề trôi mất bóng phồn hoa

Gọng rớ cong gầy guộc hóa cánh tay
Nằm nghiêng nghiêng cho phố gối đầu
Nhấm chút mặn khằn từ vị biển
Tan vào đêm lộng gió Ngũ Hành Sơn

Dải lụa mềm tán sắc dưới sương sa
Vắt lên vai Khuê Đông Kiều lơi lả
Mắt phố đỏ ngóng về bên hữu ngạn
Đom đóm vờn e thẹn cánh hoàng lan

Em gánh nắng bước qua dòng Đô Tỏa
Thủy triều khuya xóa biệt dấu chân người.

KHỔNG TRƯỜNG CHIẾN

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Người đi nghe gió

Không có gió. Nàng đi tìm cố hương. Không gian trở nên lạnh lẽo vô cùng. Nàng như bình chân ở nơi chốn tâm hồn mà cũng lung lạc nơi đáy sâu tâm hồn ấy…

Bài hát của bảy giấc mơ

Bảy đêm rồi, trong giấc mơ tôi không biết hình thể nàng ra sao. Chỉ ánh mắt sâu và buồn như giai điệu của điệp khúc Gloomy Sunday ám ảnh tôi cùng với khuôn mặt màu xanh pha sắc tím…

Chái bếp vương mùi khói

Chái bếp nhỏ thôi, vách tường gạch cũ kĩ, lấm lem tro bụi, vậy mà ấm lạ. Đều đặn mỗi ngày, gà vừa cất tiếng gáy, má đã dậy nhóm lửa, ngọn lửa con nhảy tí tách, mùi khói quyện hơi sương cay sè mắt…