(VNBĐ – Thơ).
Con đường ấy có đôi giày cao đánh rơi chiếc gót
Mồ côi người đi
Dòng sông nọ có chuyến đò ngang đánh rơi mái chèo
Ngược xuôi vô định
Căn phòng kia có chiếc áo đỏ rụng vàng hạt nút
Treo trên tháng ngày…
Anh không tìm đâu ra từ hôm tay không cầm tay
Một con đường như thế
Một dòng sông như thế
Một căn phòng như thế
Nên anh đi tìm em
Ta đi tìm nhau
Chẳng thấy gì
Ngoài dấu chân chim
Nơi khóe mắt…
NGUYỄN THÁI DƯƠNG