Đập Đá

(VNBĐ – Thơ). Nơi đôi chân trần
Nhột bờ cỏ dại
Nơi con sông làng
Ngọt đôi tay sải
Đập Đá
Nơi anh vỡ lòng
Ba mẫu tự ngược u, ê, y

Nơi nuôi anh lớn rồi xui anh đi
Nơi ấy
Nỗi niềm nào còn lại
***
Nơi bọc gói hồn anh
Gian nhà vách đất
Sớm chiều rướn chân nhìn lên bờ đắp
Con gái đi về mỏi mắt anh

Đập Đá
Nơi anh vỡ giọng
Đàn ông… mười hai tuổi

Nơi xui anh đi rồi khiến anh quay lại
Nơi ấy
Nỗi niềm nào bé dại
***
Nơi mưa nắng thất thường
Bao ước mơ đánh võng
Mưa giành anh từng giấc mơ khuya
Nắng tranh anh phút trưa tròn bóng

Đập Đá
Nơi anh vỡ lẽ đầu đời
Thời rung động

Nơi ngoắc anh về rồi vẫy vẫy tay
Nơi ấy
Nỗi niềm nào còn vọng
***
Nơi anh xuôi ngược đời trai
Con thoi còn ngưỡng mộ
Nơi anh lên xuống miệt mài
Con sông còn ngờ ngợ
Cạn kiệt đó mà tràn dâng đó

Đập Đá
Nơi anh vỡ nghĩa
Người đàn ông muôn thuở…

NGUYỄN THÁI DƯƠNG

(Văn nghệ Bình Định Xuân Tân Sửu 2021).

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Về thương vườn cũ

Tôi thích nhất là khu vườn vào độ xuân sang, hè đến. Đi qua mùa đông mưa dầm gió Bấc, khu vườn không còn xác xơ, ướt át mà hồi sinh mạnh mẽ. Vườn ủ men ủ mật, bắt đầu bật mầm xanh lá…

Người dõi theo bên cửa sổ

Bất thình lình nàng quyết định một chuyện. Mẹ anh ta đang ở đó. Nàng sẽ đi qua nhà họ cách đó chỉ một tòa nhà. Nàng sẽ đối mặt với anh ta…

Những người vợ của vua Chiêm Thành

Kinh đô Phật Thệ, nước Chiêm Thành vào một đêm mưa gió giữa năm 1043. Cơn mưa rào xối xả trút nước lên những đền tháp bằng gạch đỏ, uy nghi, sừng sững. Trời tối đen như mực…

Chiếc túi rắc rối

Wally ra bờ sông chần chừ lội qua bên kia dòng nước. Những ngày ở xóm Cầu Vồng chú cảm thấy mình là một phần nơi đây. Chú không nỡ rời đi…