Cụ bà

(VNBĐ – Thơ). Mỗi ngày hai nửa chén cơm
Tí rau tí mắm… tạ ơn cuộc đời
Nhẹ nhàng qua tuổi tám mươi
Trăm thứ bệnh vẫn mỉm cười như không
Tóc mây trắng nỗi bềnh bồng
Trâm cài lược giắt má hồng ngày xa
Chợt nghe tiếng gọi “cụ bà”
Dẫu chân xác vẫn làm ta giật mình
Lẽ nào cứ vậy lặng thinh
Bỏ sau lưng bước trường chinh nhọc nhằn?
Lẽ nào đồng đội, thi văn…
Bơ vơ trước những nhố nhăng, phũ phàng?
Lẽ nào muôn vạn trái ngang
Cứ trơ trơ giữa thế gian tung hoành?
Chỉ còn mong đợi tuổi xanh
Mở lòng theo bước cha anh kiên cường
Biết quên mình, biết yêu thương
Biết tự tôn, biết nhịn nhường trước – sau
Đời người như gió thoảng mau
Nhân gian kẻ trước người sau giã từ
Xin ai vào tuổi đôi mươi
Sống cho đúng nghĩa con NGƯỜI sạch thơm
Để khi nắng xế chiều hôm
Không day dứt với “dại – khôn” đời mình
Không nhầm cõi NHỤC cõi VINH
Trăm năm hai chữ Tiền – Tình đa đoan
Cho dù gác tía lầu son
Cho dù một túp lều con, cho dù…
Mai rồi vô ảnh ngàn thu
An nhiên tự tại – Phước tu muôn đời!
08.8.2023

LỆ THU

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Người gác hầm đường sắt

Tôi bước ra đường ray và tiến lại gần anh, một người đàn ông đen sạm, có bộ râu đen và lông mày khá rậm. Trạm gác của anh ở một nơi hẻo lánh và ảm đạm…

Giọt nước mắt muộn màng

Mẹ muốn vậy. Con đi cho mẹ vừa lòng. Sa gào lên rồi chạy ra khỏi nhà. Lồng ngực phập phồng, đầu muốn nổ tung vì tức giận.

Theo nắng trôi về

Nắng chiều nghiêng chếch, đổ xuôi theo triền dốc, vàng phai. Chiếc xe bất ngờ dừng lại ở khoảng đất trống tương đối bằng phẳng nằm giữa lưng chừng đèo…

Nắng qua thềm thương nỗi đa đoan

Dạo gần đây có nhiều dịp trở về quê hương, tôi để mình bị hút vào những hoài niệm xưa cũ một cách thụ động không tài nào dứt ra được…