Cụ bà

(VNBĐ – Thơ). Mỗi ngày hai nửa chén cơm
Tí rau tí mắm… tạ ơn cuộc đời
Nhẹ nhàng qua tuổi tám mươi
Trăm thứ bệnh vẫn mỉm cười như không
Tóc mây trắng nỗi bềnh bồng
Trâm cài lược giắt má hồng ngày xa
Chợt nghe tiếng gọi “cụ bà”
Dẫu chân xác vẫn làm ta giật mình
Lẽ nào cứ vậy lặng thinh
Bỏ sau lưng bước trường chinh nhọc nhằn?
Lẽ nào đồng đội, thi văn…
Bơ vơ trước những nhố nhăng, phũ phàng?
Lẽ nào muôn vạn trái ngang
Cứ trơ trơ giữa thế gian tung hoành?
Chỉ còn mong đợi tuổi xanh
Mở lòng theo bước cha anh kiên cường
Biết quên mình, biết yêu thương
Biết tự tôn, biết nhịn nhường trước – sau
Đời người như gió thoảng mau
Nhân gian kẻ trước người sau giã từ
Xin ai vào tuổi đôi mươi
Sống cho đúng nghĩa con NGƯỜI sạch thơm
Để khi nắng xế chiều hôm
Không day dứt với “dại – khôn” đời mình
Không nhầm cõi NHỤC cõi VINH
Trăm năm hai chữ Tiền – Tình đa đoan
Cho dù gác tía lầu son
Cho dù một túp lều con, cho dù…
Mai rồi vô ảnh ngàn thu
An nhiên tự tại – Phước tu muôn đời!
08.8.2023

LỆ THU

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Duyên nợ trùng sinh

Lê Văn Hưng lại nhớ Ngọc Bích. Bao nhiêu năm tháng trôi qua nhưng bóng dáng người xưa vẫn da diết không thôi. Ánh mắt tuyệt vọng sầu thảm của nàng phút biệt ly luôn vò xé tâm can…

Thơ dự thi của Thái An Khánh

An Nhơn ẩn vào ta bằng ngôn ngữ của lúa
đôi vai của mẹ gánh trĩu mặt trời
lấm tấm mồ hôi mặn mòi non nước
đất nặng nghĩa tình gieo hạt trái tim ai.