Cõi chữ

(VNBĐ – Thơ).

Ở miền biên ngôn ngữ
Trời thoắt đêm thoắt ngày
Chỉ một tôi loạng choạng
Giữa hai vùng tỉnh, say.

Lơ mơ nhập vô thức
Xin “kì thảo dị hoa”
Rồi tỉnh ngay, khắc xuất
Về tâm sáng chan hòa.

Ở miền biên ngôn ngữ
Chơi trò chơi kiên trì
Nhặt – săm soi – sàng lọc
Chín chín phần vất đi.

Một phần trăm còn lại
Vất thêm chín chín phần
May ra còn đôi chút
Nới tầm Mỹ – Thiện – Chân…

Ở miền biên ngôn ngữ
Tôi tận cùng cô đơn
Cõi chữ ơi cõi chữ
Đom đóm bay chập chờn!

NGUYỄN NGỌC HƯNG

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Bài hát của bảy giấc mơ

Bảy đêm rồi, trong giấc mơ tôi không biết hình thể nàng ra sao. Chỉ ánh mắt sâu và buồn như giai điệu của điệp khúc Gloomy Sunday ám ảnh tôi cùng với khuôn mặt màu xanh pha sắc tím…

Chái bếp vương mùi khói

Chái bếp nhỏ thôi, vách tường gạch cũ kĩ, lấm lem tro bụi, vậy mà ấm lạ. Đều đặn mỗi ngày, gà vừa cất tiếng gáy, má đã dậy nhóm lửa, ngọn lửa con nhảy tí tách, mùi khói quyện hơi sương cay sè mắt…

Thương những ngọn đồi

Cô quên hết mọi thứ trên đời bây giờ, ngoại trừ điều dường như là tuyệt đối cần thiết: đưa người phụ nữ đó trở lại những ngọn đồi khi bà còn có thể nhìn thấy chúng…