LTS: Trong hai ngày 20 và 21.7 Hội VHNT Bình Định phối hợp cùng UBND thị xã Hoài Nhơn, tổ chức chuyến đi thực tế sáng tác tại cao nguyên La Vuông thuộc xã Hoài Sơn, Hoài Nhơn, Bình Định cho các văn nghệ sĩ là hội viên. Từ chuyến thực tế đã cho ra đời một loạt tác phẩm gồm truyện ngắn, bút ký và thơ. VNBĐ xin trân trọng giới thiệu chùm thơ được sáng tác sau chuyến đi này.
Trái tim La Vuông
MY TIÊN
La Vuông chiều thả gió lang thang
Bay qua lòng anh những sợi tóc mưa
Em ngồi đó tà áo bay lên trời
Vừa chạm em mà trong tay mây trắng
Hương cỏ cây còn vương vít đâu đây
Lòng anh như ngọn đồi trơ vắng
Từng hòn đá câm lặng tiếng yêu
Chưa kịp nói một điều không thể nói
Lòng hồ tương tư bóng dáng mây trời
Lên La Vuông chạm tóc em mơ màng
Núi chập chùng bóng tim em vời vợi
Ngọn cổ thụ đã ngàn năm chờ đợi
Đến bao giờ loài chim nhỏ ghé chơi
Cho ta chìm trong mắt em lần cuối
Biết đâu mai này gặp lại những đầu tiên
Cho ta hôn vào bàn tay xanh ngát
Biết đâu xa xôi em nghe được hơi thở nồng nàn…
La Vuông
VÂN PHI
Cái tên là một bài thơ
nơi ngôn ngữ là hồ xanh ngăn ngắt
đàn cá hành quân về phía mây nguồn
La Vuông mưa rây rây
bóng mình là bóng nước
bóng mình là chiêm bao
ngày xanh lên vội vã
Gió về núi Chúa
trong chuyện người xa xôi
ai tạc dáng hình Trường Lũy
hai trăm năm cách dải biên thùy
Núi đồi như biền biệt
dấu chân nào hái quả năm xưa
có đôi mắt dõi về hạ nguồn tiếc cánh đồng gối vụ
Tóc mẹ đã quện vào ráng chiều đỏ rẫy
núi Chúa vẫn tư lự như kẻ độc hành
ngày cứ thản nhiên xanh
La Vuông cội đá lăn vào tiền sử
giọt mồ hôi thấm áo nông trường
những lớp người ở lại
kể chuyện trăm năm
Ai về dưới chân núi Chúa
lửa đỏ lên gian bếp cuối ngày
người gùi vầng trăng buổi tối
kết hườm một cơn say.
Chăn trâu cắt cỏ Đồng Vuông(*)
TRẦN HÀ NAM
Ngồi với La Vuông
VĨNH TUY
Chiều nghiêng bóng nắng qua triền dốc
mây chìm đáy nước nhởn nhơ trôi
chim trời lũ lượt bay về tổ
leng keng đàn nghé xuống lưng đồi
Gió hát bên hồ chao sóng nước
kể chuyện ngày xưa của đại ngàn
đoàn người ngậm ngải đi mải miết
tiếng vọng vờn nhau phía thượng nguồn
Mặt trời xuống núi chui vào lửa
mẹ nhóm đầu hôm nấu nồi khoai
các con của mẹ ngồi canh gác
thú dữ ban đêm xuống phá làng
Đá Vàng ngon giấc ngàn năm tuổi
để đến hôm nay bỗng trở mình
ta về ngồi giữa cao nguyên gió
nghe rừng xanh đánh thức bình minh!
Mênh mông La Vuông
LÊ TRỌNG NGHĨA
Lòng rộn ràng nở hoa bên suối
Những chòm mây phủ sắc núi trập trùng
Say mê yêu em – quên hết…
Đã chìm sâu ở đâu đó
Lấp khỏa một mênh mông La Vuông
Nảy mầm trên mặt đất…
DUYÊN AN
Ngọn lửa La Vuông
mâm xôi thơm đỏ môi rừng.
khi trăng huyền khỏa một đêm mơ.
thầm thĩ từng giọt khuya.
một giọt xanh đằm tim.
Gọi tên em là lụa
người về thêm dài cơn say.
ngồi nghe ta bắt đầu.
làm nên lụa là con đường.
cho em lụa là nghìn năm.
Đôi mắt sau lưng
Người xuống núi chiều mưa vết hằn lối nhỏ
mưa bôi xóa
như thể chưa từng.
Người đâu biết đôi mắt sau lưng
một cái quay đi đã thành quá vãng
trập trùng sim tím rờn khoảng lặng
ta ngổn ngang muôn nỗi không lời.
Nơi này
núi mang gương mặt mây
mỗi phút mỗi giờ biến ảo
lòng mây mắt hồ thấu tỏ
người đi qua người nào hay
Nơi này
đâu cần tên vua để núi đẹp hơn
rất thực là mồ hôi thấm vào thớ đất
tên đường viết bằng mưa nắng
huyền sử viết bằng cỏ cây.
Ừ thôi người về thị thành
ta ở lại giữ mùa mâm xôi chín đỏ
để mai khi lòng chợt nhớ
về tìm nhau La Vuông.
D.A