Chiều rơi

(VNBĐ – Thơ). 

chiều nghiêng
vạt nắng
tàn rơi
ta
nghiêng gót
mỏi
qua trời bão giông

đi… về?!
một
cõi mênh mông
liêu xiêu
lối nhỏ
đời chông chênh đời

gió lùa

tóc lệch ngôi
ta
lang bạt
giữa
cuộc người phong sương

nghiêng vai
thả
gánh đoạn trường
nghe
trong tĩnh lặng
giọt buồn… đầy vơi!

HỢP LÊ

(Văn nghệ Bình Định số 95 tháng 3.2021)

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Thơ dự thi của Nguyễn Tấn On

Nhiều khi núi đứng lặng thinh
Một chiếc lá rớt – giật mình – nhớ quê
Rưng rưng lỗi hẹn cuộc về
Thương từng vạt cỏ, bờ đê sông gầy.

Hồn đá

Đá nối tiếp đá. Đá bạt ngàn đá. Đá tựa vào nhau. Bà Ngàn đi giữa những đồng đội của anh Toàn. Tay bà nắm chặt gói đá anh Toàn gửi về. Lòng bà đau đáu…

Thơ dự thi của Ngô Văn Cư

Có bàn chân trần kể chuyện trăm năm
Ngọn đèn dầu soi vào trầm tích
Gương mặt người hồng lên màu đất
Tạc vào bóng đêm