Bức thư mùa hạ

(VNBĐ – Thơ).

Nắng nóng quá!
Có thể cháy nhớ thương thành đóm tro tàn
Chùm hoa dại nở âm thầm cuối ngõ
Đợi chờ gì cánh bướm lỡ mùa sang

Sông ở lại,
Đá bắt đầu mắc cạn
Một con thuyền trốn nắng ngủ say sưa
Cây đa gởi bức thư cho mùa hạ
Viết mấy lời chim sáo thản nhiên đưa…

Tôi van gió,
Xin đừng im lìm thế!
Để tàn tro đậu xuống mái đầu
Và sông nữa, đừng cạn lòng vậy chứ?
Để lòng thuyền nằm lật úp mà đau…

Tôi sẽ gói tiếng chim trong tay áo
Gởi mùa thu lau nước mắt trăng gầy
Em nhớ đọc cánh chuồn chuồn thắc thỏm
Thương quê mùa chẳng dám viết thư tay…

Thì thôi vậy,
Đợi cơn mưa mùa hạ
Xóa vết nhăn trên trán nhớ thư tình
Đừng cháy hết những vụng về nông nổi
Nóng như thiêu xin lắng xuống đêm quỳnh…

Tôi sẽ ký tên mình vào mây trắng
Nhờ giọt mưa thấm áo người xa…

NGUYỄN THÁNH NGÃ

(Văn nghệ Bình Định số 96 tháng 4.2021)

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Thơ dự thi của Lê Văn Hiếu

Ta lăn lóc đứng ngồi
Ta lên rừng xuống bể
Nay ta chín – ta vẫn là hạt gạo
Vẫn đăm đắm cánh đồng chiều
Vẫn thương câu hát gánh qua sông…

Mê Cung

Giây phút Minh nhận ra trái tim của mình cũng là một mê cung là khi cậu nhìn vào mắt người con trai đó. Bộ dạng nó áp sát vào người cậu như muốn tìm kiếm ở đó một sự chở che, nương náu và an ổn…