(VNBĐ – Thơ).
Mùa đã vắng những cánh chim lẻ bạn
Đất ấm dần sông chảy mộng mơ hơn
Cái còn lại sẽ trở thành dĩ vãng
Cái mất rồi không phải đã hư vô
Cái mới gặp – người hồn nhiên đón nhận
Cái rời xa – ta nuối tiếc giày vò
Cảm ơn bạn, những người tôi yêu mến
Như anh em như máu thịt của mình
Trong thế kỷ đã quá nhiều đổ vỡ
Ta gắn hàn chút giá trị mong manh
Xin đừng hỏi vì sao ta gục ngã
Ta yêu thương như Mẹ – núi sông này
Khi ngay thẳng sống làm người thật khó
Ta dọn mình cho bữa tiệc đắng cay
Xin đừng hỏi vì sao ta phải sống
Ta bản năng không chay tịnh thánh thần
Ta bụi bặm ta hồn nhiên đến thở
Trên chiếc giường của mộng mị ăn năn
Khi số phận chọn ta làm ngọn bút
Phất lên đầu sóng dữ một bài ca
Ai biết được ta sẽ chìm tận đáy
Rồi vượt lên bao bất hạnh, trầm kha
Ngày lại ấm từng câu thơ con viết
Mùa vẫn dài trong mắt mẹ buồn thương
Khi mẹ nhắc chiều muộn rồi con biết
Bài thơ kia đã ở sát chân tường
Khi bạn hỏi bóng tôi trên mặt sách
Câu thơ nào viết dưới đáy thời gian
Trong tuyệt vọng chỉ còn thơ là bạn
Chỉ còn thơ cứu rỗi mọi suy tàn
Nghe bạn hỏi bóng hoa trên mặt sách
Mùi hương nào thấm đẫm một chia phôi
Mai hay cúc, hay thủy tiên tưởng tượng
Bóng hoa đen ám ảnh chúng ta rồi
Trên gương mặt thời gian năm tháng ấy
Có một phần gương mặt của chúng tôi
Trán kiêu hãnh mang vần thơ hy vọng
Dẫu trái tim đa cảm bị thương rồi
Dẫu trái tim nhiệt huyết đã nguội rồi
Dẫu trái tim bị bòn rút cuối đời
Dẫu trái tim nhân bản nát tan rồi
Hãy tin rằng vẫn còn có chúng tôi.
NGUYỄN VIỆT CHIẾN
(Văn nghệ Bình Định số 98 tháng 6.2021)