Bếp quê

(VNBĐ – Thơ).

Như đi qua thực tại một cơn gió
Tiếng chim thu cao
Nghiêng chiều mưa xứ sở…

Người gùi củi nghỉ chân bờ suối
Đàn bò ăn lá cây trong bụi rậm
Đá khắc vào đêm sự im lặng của nghìn xưa
Phía tiếng chuông chùa mỗi sáng thức giấc cánh đồng
Trái vông đu đưa
Hoa đu đủ đực bên giếng nước
Khói bếp phả vào hoàng hôn tâm thức làng…

Đất lắng nỗi niềm dấu chân con trâu sau buổi chiều cày xới
Tôi thấy dòng sông trở mình ôm lấy mảnh trăng khuya.

Quen với bốn mùa những món ăn dân dã được lấy từ sông, từ núi, từ mảnh vườn cắm chái tre
Những dưa leo, bầu bí,
Thấm vào hồn những đứa trẻ thơ.

Bếp quê, bếp quê, bếp quê
Gửi về cho những xa xưa
Nghe chuông chùa vọng vào câu hát đồng giao
“Hít tè tè, ra đầu hè ăn cơm nếp, vô trong bếp ăn cơm rang”
Không đâu ấm bằng bếp củi mẹ nhóm
Nơi con mèo còn để lại khuôn mặt ngái ngủ hơi ấm tàn tro
Nơi cây đèn dầu thắp soi thớt bánh bèo nóng hổi tối trời mưa gió.

Bếp lửa vẽ dáng ngồi bà mẹ quê
Quơ tay là đụng chiếc rế, hũ nghệ, ống thổi lửa.

TRẦN QUỐC TOÀN

(Văn nghệ Bình Định số 95 tháng 3.2021)

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Người gác hầm đường sắt

Tôi bước ra đường ray và tiến lại gần anh, một người đàn ông đen sạm, có bộ râu đen và lông mày khá rậm. Trạm gác của anh ở một nơi hẻo lánh và ảm đạm…

Giọt nước mắt muộn màng

Mẹ muốn vậy. Con đi cho mẹ vừa lòng. Sa gào lên rồi chạy ra khỏi nhà. Lồng ngực phập phồng, đầu muốn nổ tung vì tức giận.

Theo nắng trôi về

Nắng chiều nghiêng chếch, đổ xuôi theo triền dốc, vàng phai. Chiếc xe bất ngờ dừng lại ở khoảng đất trống tương đối bằng phẳng nằm giữa lưng chừng đèo…

Nắng qua thềm thương nỗi đa đoan

Dạo gần đây có nhiều dịp trở về quê hương, tôi để mình bị hút vào những hoài niệm xưa cũ một cách thụ động không tài nào dứt ra được…