Bến xưa 

(VNBĐ – Thơ). Bến xưa không còn đò cũ
Người đi sóng gợn nhịp cầu
Chỉ cây sanh và mái đình vẫn vậy
Bí ẩn im lìm huyễn hoặc tuổi thơ tôi
Chuyện Vũng Ghềnh nước xoáy ngược dòng trôi
Nơi người đàn bà hại người đẹp hơn mình

rồi loan tin chết nước!

Cây sanh héo
Lá tuôn
Dòng dòng nước mắt
Mái đình rêu phong rung lắc
Tượng thần sầm mặt
Gió rít từng cơn!
Hôm sau người ta thấy ở góc đình môn
Người đàn bà biến thành loài rắn độc
Lạnh tanh

Một cuộn đá vô hồn!

Giờ nơi đây vẫn cô tịch lạnh lùng
Chim bìm bịp đi về sinh nở
Tôi chợt nghĩ mai kia cả làng lên phố

Mái đình xưa, cây sanh cũ còn chăng?

VĂN TRỌNG HÙNG

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Bài hát của bảy giấc mơ

Bảy đêm rồi, trong giấc mơ tôi không biết hình thể nàng ra sao. Chỉ ánh mắt sâu và buồn như giai điệu của điệp khúc Gloomy Sunday ám ảnh tôi cùng với khuôn mặt màu xanh pha sắc tím…

Chái bếp vương mùi khói

Chái bếp nhỏ thôi, vách tường gạch cũ kĩ, lấm lem tro bụi, vậy mà ấm lạ. Đều đặn mỗi ngày, gà vừa cất tiếng gáy, má đã dậy nhóm lửa, ngọn lửa con nhảy tí tách, mùi khói quyện hơi sương cay sè mắt…

Thương những ngọn đồi

Cô quên hết mọi thứ trên đời bây giờ, ngoại trừ điều dường như là tuyệt đối cần thiết: đưa người phụ nữ đó trở lại những ngọn đồi khi bà còn có thể nhìn thấy chúng…