Bên rặng mù u

(VNBĐ – Thơ). 

Gió lùa qua rặng mù u
Rung rinh lời mẹ hát ru thuở nào
Ví dầu… hò hụi… xôn xao
Chuồn chuồn đom đóm bay vào giấc mơ

“Chim chuyền bụi ớt” nhởn nhơ
Cay mềm chót lưỡi đến giờ chẳng nguôi
Củ khoai, cá lóc nướng trui
Chín bung ký ức rặt mùi phù sa

Rau răm nhấp nhổm hít hà
Về trời cải có kịp già muối dưa
Đi vòng theo những ngày xưa
Nắng trồi cát biển và mưa thiếp rừng

Cháy lòng thương mến người dưng
Lửa rơm tắt lịm giữa chừng mùa thu
Gió lùa qua rặng mù u
Khói đồng bám riết lời ru mẹ hiền!

ĐOÀN VĂN SÁNG

(Văn nghệ Bình Định số 96 tháng 4.2021)

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Bóng cha

Trên cánh đồng…
tuổi ấu thơ cha chở tôi đi
bạt ngàn cỏ xanh, bạt ngàn mây trắng
cha bảo sống phải biết nhìn trời đất

Giấc mơ phai

Vẫn còn đó một mái nhà bình dị
từng chiều nghé ọ gọi hoàng hôn
cha úp lại nỗi buồn trên từng viên ngói vỡ
thời gian đã phủ bóng mờ

Ngày cha không còn nữa

Con muộn màng cầm lấy đôi bàn tay
khi cha không còn nữa
ánh mắt dịu hiền cha giấu niềm chất chứa
đã không còn
trong cái vuốt mắt chiều nay