Bên chái bếp của mẹ

(VNBĐ – Thơ). 

Tôi nhớ cái chái bếp của mẹ
trống tuềnh trống toàng
bồ hóng treo lủng lẳng trên đầu ông táo
chạn chén đu đưa
hũ dưa thõng cà
và uôi xơ mít
nuôi tôi lớn lên

bẹ chỉ tàu thơm vườn nhà
dạy tôi nhẫn nại
dạy tôi chăm chỉ
từng mũi kim mẹ chằm, lợp nón.

cây xương rồng trên cát
dạy tôi bền lòng
bờ tre cha trồng
dạy tôi làm đàn ông
phải biết bảo vệ, phải biết nhún nhường.

giờ tôi về ngồi đây
bên cái chái bếp trống tuềnh trống toàng
không còn ai
chỉ còn gáo nước long răng
chỉ còn gốc cau lồi lõm
dạy tôi gột cho sạch
những hạt bụi đường
những hạt bụi đời
mong
làm chùm quả ngọt.
02.3.2020

MAI THÌN

(Văn nghệ Bình Định số 102 tháng 10.2021)

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Người đi nghe gió

Không có gió. Nàng đi tìm cố hương. Không gian trở nên lạnh lẽo vô cùng. Nàng như bình chân ở nơi chốn tâm hồn mà cũng lung lạc nơi đáy sâu tâm hồn ấy…

Bài hát của bảy giấc mơ

Bảy đêm rồi, trong giấc mơ tôi không biết hình thể nàng ra sao. Chỉ ánh mắt sâu và buồn như giai điệu của điệp khúc Gloomy Sunday ám ảnh tôi cùng với khuôn mặt màu xanh pha sắc tím…

Chái bếp vương mùi khói

Chái bếp nhỏ thôi, vách tường gạch cũ kĩ, lấm lem tro bụi, vậy mà ấm lạ. Đều đặn mỗi ngày, gà vừa cất tiếng gáy, má đã dậy nhóm lửa, ngọn lửa con nhảy tí tách, mùi khói quyện hơi sương cay sè mắt…