Bảo tàng của cha  

(VNBĐ – Thơ). Tháng Tám ùa về trong kí ức của cha
“Bảo tàng” nhỏ ông mân mê từng kỷ vật
Những huân, huy chương ngời lên đỏ rực
Đôi dép vẹt mòn, chiếc gậy vượt dặm dài…

thuở Điện Biên, Trường Sơn

Có gì đâu! Góc nhà nhỏ giản đơn
Với cha đó là gia tài hạnh phúc
Cả một đời hiến dâng vì Tổ quốc

Mai này dành lại cháu con

Cờ búa liềm cha thề với nước non
Áo trấn thủ, mũ tai bèo còn đó
Lấp lánh những hợp thành trên ve áo cha một thuở
Dòng nhật kí dẫu nhuốm màu nhưng thắp lửa

mãi trong con

Tấm áo mẹ đan thuở ấy vẫn còn
Chiếc khăn nhỏ tặng cha ngày lên đường
thay lời hò hẹn
Ba lô cũ sờn vẫn căng đầy hoài niệm
Chồng thư cha gửi ngày nào có chỗ đẫm nhòa,

mẹ nhung nhớ gửi vào đêm

Đồng đội người còn, người mất vẫn vẹn nguyên
Những tấm ảnh vượt thời gian mãi bên nhau
nâng niu tri kỷ
Bảo tàng nhỏ của cha đời đời trân quý

Màu hoa đỏ mãi diệu kỳ, dung dị đến linh thiêng.

DUY HOÀN

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Bài hát của bảy giấc mơ

Bảy đêm rồi, trong giấc mơ tôi không biết hình thể nàng ra sao. Chỉ ánh mắt sâu và buồn như giai điệu của điệp khúc Gloomy Sunday ám ảnh tôi cùng với khuôn mặt màu xanh pha sắc tím…

Chái bếp vương mùi khói

Chái bếp nhỏ thôi, vách tường gạch cũ kĩ, lấm lem tro bụi, vậy mà ấm lạ. Đều đặn mỗi ngày, gà vừa cất tiếng gáy, má đã dậy nhóm lửa, ngọn lửa con nhảy tí tách, mùi khói quyện hơi sương cay sè mắt…

Thương những ngọn đồi

Cô quên hết mọi thứ trên đời bây giờ, ngoại trừ điều dường như là tuyệt đối cần thiết: đưa người phụ nữ đó trở lại những ngọn đồi khi bà còn có thể nhìn thấy chúng…

Người đàn bà dưới giếng

Duy tìm kiếm vợ thêm một thời gian nữa rồi đành bỏ cuộc. Mọi người xung quanh chẳng ai nhắc đến vợ Duy, họ dường như đã quên mất chuyện nàng từng tồn tại…